Page 296 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 296

một ít chữ Nho, xin học tiếng Trung Quốc. Từ nhỏ ở quê nhà, tôi đã được một

                     cụ cử nhân nho học khai tâm cho, vừa chữ quốc ngữ, vừa chữ Nho, học hết sách
                     "Tam tự kinh" và "Luận ngữ". Nay học chữ Trung Quốc, tôi cũng dễ làm quen.
                     Tất nhiên, phát âm theo giọng chuẩn Bắc Kinh, hiểu nghĩa từng câu từng chữ,
                     theo đúng văn phạm thì là chuyện lâu dài, còn phải khổ luyện và phải thực tập

                     rất nhiều. Học đến đâu, thực hành đến đó, thầy Tiền hướng dẫn chúng tôi trực
                     tiếp  nói  chuyện  với  thầy,  tập  đọc  thẳng  một  số  sách  báo  Trung  Quốc  thông
                     thường thầy sưu tầm được. Với phương pháp trực tiếp và thực hành nhiều, tuy
                     không có phương tiện nghe nhìn, chúng tôi cũng nhanh chóng tiến bộ và bước

                     đầu đọc được những sách báo thông thường.
                            Mấy tháng đầu, xen kẽ với các buổi học ngoại ngữ, thầy Hiệu trưởng đến
                     lớp nói chuyện với chúng tôi về tình hình thời sự, nhất là diễn biến của các chiến
                     trường, những trận ta thắng lớn. Ngoài ra thầy lần lượt giảng cho chúng tôi về

                     Duy vật biện chứng và Duy vật lịch sử. Theo kế hoạch của nhà trường, sang giai
                     đoạn 2, vẫn tiếp tục học ngoại ngữ và triết học, những môn học chính sẽ là chính
                     trị, cụ  thể là đường lối kháng  chiến  chống  thực dân  Pháp đến thắng lợi  cuối
                     cùng. Môn này, phải đợi chính đồng chí Tổng Bí thư Trung ương Đảng Trường

                     Chinh đến giảng vì đồng chí là tác giả vừa hoàn thành cuốn "Trường kỳ kháng
                     chiến nhất định thắng lợi".
                            Những ngày sống ở Bản Nghẹt thật là vui! Suốt ngày, lúc trên nhà sàn, lúc
                     bên bờ suối, đi chỗ nào cũng gặp những chàng trai sinh viên Hà Nội cười cười

                     nói nói, nhóm nói chuyện bằng tiếng Anh, dăm ba anh hỏi đáp nhau bằng tiếng
                     Tàu, nhóm ngồi chụm với nhau học tiếng Nga. Nếu không có chuyện đi kháng
                     chiến thì đâu có chuyện giữa Bản Ngẹt "khỉ ho cò gáy" này đã thành lập và khai
                     giảng  một  Trường  Đại  học  ngoại  ngữ  đầu  tiên  của  nước  Việt  Nam  Dân  chủ

                     Cộng hoà...
                                II- Lần thứ hai trở lại Tuyên Quang đi bộ từ Hà Nam lên thủ
                     đô kháng chiến, tới Bộ ngoại giao ở xóm Dõn, xã Minh Khai, huyện
                     Sơn Dương

                            Tuyên  Quang,  vốn  xưa  vẫn  mang  tiếng  nơi  "rừng  thiêng  nước  độc"
                     nhưng nhờ cách mạng, nhờ kháng chiến, Tuyên Quang đã trở thành nơi "đất
                     lành chim đậu"! Dân miền xuôi lên rất mê đất Tuyên Quang. Riêng tôi, có lẽ
                     cũng có duyên với Thành Tuyên bên dòng Lô giang êm đềm, nên đầu năm 1950,

                     tôi lại từ miền đồng bằng sông Hồng trở lại núi rừng Tuyên Quang công tác, để
                     chỉ về Hà Nội khi đất kinh thành được hoàn toàn giải phóng.
                            Sau vụ bom Pháp mồng 3 tháng 10 năm 1947 ở chân Đèo Khế, thuộc
                     huyện Đại Từ, Thái Nguyên, trường Ngoại ngữ Việt Bắc coi như ngừng hoạt

                     động, tất cả số học viên sống sót được phân bổ ngay về các cơ quan Trung ương
                     làm việc. Tôi và Lý vợ tôi được cử về công tác tại Ban liên lạc đặc biệt Bộ quốc
                     phòng. Chẳng bao lâu, chúng tôi lại được điều động về xuôi làm việc. Thế là đôi


                                                                296
   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301