Page 298 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 298

cầu thang ai cũng phải đứng lên một phiến đá xanh dội nước rửa chân cho sạch. Tôi

                     vừa lên cầu thang, chưa kịp vào trong nhà, có người ra đón tôi, tươi cười niềm nở,
                     có ngờ đâu lại là một bạn đồng môn Trường Bưởi ở Hà Nội ngày trước: anh Lê
                     Kim Chung, luật gia, lúc này là Phó Đổng lý Văn Phòng Bộ ngoại giao. Chúng tôi
                     ôm choàng lấy nhau mừng rỡ vô cùng. Anh Chung bảo tôi hạ ba lô xuống, dẫn tôi

                     vào giữa nhà giới thiệu tôi với một số anh em khác đang ngồi làm việc. Đây, anh
                     Phan Hiền, Đổng lý Văn phòng, cũng là người tôi quen biết trước ở Hà Nội khi anh
                     là Uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Dân chủ Việt Nam; kia anh Lê Hữu
                     Tân, luật gia, phó Đổng lý Văn phòng; gần cửa sổ che liếp, trông xuống sân, anh

                     Nguyễn Duy Phong, Trường phòng Hành chính và anh Nguyễn Văn Luyện cán bộ
                     kế toán....Mọi người đều hân hoan đứng dạy bắt tay tôi, hoan nghênh tôi lên tăng
                     cường lực lượng cho Bộ.
                            Sau khi nghỉ ngơi trò chuyện chung với các anh, tôi được dẫn sang một

                     nhà sàn khác ở cách xa nhà Cụ Cốc, phía sâu trong xóm Dõn. Tôi được bố trí ở
                     nhà này, chung với một số anh em khác. Gia đình chủ các ngôi nhà sàn trong
                     xóm hầu hết đã vào sát chân núi, làm lán ở tạm, còn nhà cho cơ quan mượn .
                     Nói chung ở khu vực này rất yên tĩnh và kín đáo, người qua lại ít. Nhân dân ở

                     đây ai cũng có ý thức bảo mật phòng gian cao. Bất cứ người lạ mặt nào vào
                     đây đều được phát hiện và theo dõi ngay. Giả thử có ai đi ngoài đường cái, hỏi
                     thăm tìm đường thì cũng rất khó, vì bất cứ ai, từ trẻ em đến cụ già, nếu gặp
                     người lạ hỏi gì, họ đều thực hiện khẩu hiệu "ba không" : không biết, không nói,

                     không thấy...
                             ...  Sáng hôm sau, tôi dược anh Phan Hiền, kết hợp sang hội ý công việc
                     hàng ngày, dẫn  tôi  sang  chào  Bộ trưởng.  Vừa  vào  trong  nhà,  tôi đã  thấy  Bộ
                     trưởng trong bộ quần áo Kaki giản dị, ngồi trước một cái bàn nhỏ thấp, sát lan

                     can nhà sàn trông xuống sân đồi, và có thể nhìn xa tới một dòng suối to chảy dọc
                     đường cái qua xã. Tiếp lời anh Hiền giới thiệu ngắn gọn, tôi tiến lại gần Bộ
                     trưởng chào to "Chào anh!", như anh Hiền đã dặn trước tôi. "Anh Minh", như
                     mọi người  vẫn gọi hàng ngày, bắt tay tôi rất chặt, mắt long lanh qua đôi mắt

                     kính trắng, trán hói, tóc chải mượt, khuôn mặt to, trắng hồng, trông đầy vẻ phúc
                     hậu! Người anh đẫy đà, có vẻ sung sức. Anh đứng dậy mời tôi và anh Hiền ra
                     ngồi cả xuống một chiếc chiếu trải bên cạnh lan can trông xuống vườn. Hỏi qua
                     hành trình của tôi từ xuôi lên, về gia đình riêng của tôi nơi sơ tán, rồi anh nói

                     qua về công việc. Anh nói lý do điều tôi, cũng như một số cán bộ địa phương
                     khác lần lượt về công tác ở Bộ: đó là do thắng lợi ngoại giao rất lớn của ta mới
                     giành được từ ngày 18-1 vừa qua sau khi Trung Quốc, Liên Xô tiếp đó là lần
                     lượt các nước Dân chủ nhân dân Âu-Á tuyên bố công nhận nước Việt Nam dân

                     Chủ cộng hoà và đặt quan hệ ngoại giao với ta.
                            Ít phút tiếp xúc đầu tiên với Bộ trưởng làm tôi phấn chấn hẳn lên, niềm tin
                     đối với tiền đồ ta thắng lợi của cuộc kháng chiến tăng lên gấp bội.  Trở về nơi ở,


                                                                  298
   293   294   295   296   297   298   299   300   301   302   303