Page 303 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 303
quốc tế và chính sách ngoại giao của ta, tiếp thu được kinh nghiệm thực tế của
Bác, cộng thêm kinh nghiêm của bản thân anh, nên nội dung những buổi học
nghiệp vụ anh trình bầy, giới thiệu cho chúng tôi rất phong phú, sinh động và
hấp dẫn. Vốn liếng ban đầu này, chúng tôi có vinh dự thu nhận được từ sớm,
giữa vùng rừng núi Tuyên Quang, sau này, khi hoà bình lập lại, về Thủ đô giải
phóng và đi công tác nước ngoài, chúng tôi đã phát huy tác dụng trong quan hệ
quốc tế rất mới mẻ đối với chúng tôi.
Năm 1951, sau khi cơ quan đã tạm ổn định chỗ ở và nơi làm việc ở xóm
Đồng Chùa, một đoàn cán bộ cùng gia đình từ Thái Lan về. Do tình hình chính
trị Thái Lan có biến động, đoàn đồng chí Nguyễn Đức Quỳ được rút về chiến
khu Việt Bắc. Lớp học của công đoàn Bộ lại có thêm giáo viên mới. Anh
Nguyễn Đức Quỳ khá nhiều kinh nghiệm thực tiễn về công tác đối ngoại, đã
giúp chúng tôi rất nhiều trong các buổi thảo luận nghiệp vụ ngoại giao. Anh Lưu
Đoàn Huynh khá thành thạo về Anh văn và kỹ thuật đánh máy đã là giáo viên tự
nguyện về hai môn này. Việc tự học của anh chị em học viên càng thêm sôi nổi,
hào hứng và đạt nhiều tiến bộ.
Từ cuối năm 1950, ta đã lập một cơ quan mới ở Bắc Kinh với danh
nghĩa là "Đoàn đại biểu Việt Nam Dân chủ Cộng hoà tại Trung Quốc". Đầu năm
1951, cơ quan này được chuyển lên thành "Đại sứ quán". Bộ đã điều ngay một
vài cán bộ từ ATK đi Bắc Kinh để tăng cường cho sứ quán, vì Đại sứ Việt Nam
ở Trung Quốc kiêm nhiệm cả Cộng hoà Dân chủ nhân dân Triều Tiên.
Sang năm 1952, Chính phủ ta thành lập đại sứ quán ở Mát-Xcơ-va với Đại
sứ Việt Nam đầu tiên ở Liên Xô là đồng chí Nguyễn Lương Bằng. Lúc này lại
điều đi Liên Xô một số cán bộ vừa tử Thái Lan về ít lâu, trong đó có vợ chồng
đồng chí Lưu Đoàn Huynh.
Có cán bộ đi, lại có cán bộ về. Cùng trong năm 1952, anh Đặng Chấn Liêu,
một cán bộ hoạt động trong phong trào Việt kiều yêu nước ở Pháp đã tự nguyện
về nước tham gia kháng chiến và được cử về Bộ Ngoại giao. Anh Minh, một thủ
trưởng luôn quan tâm đến đời sống cán bộ nhân viên, càng chú ý tới anh Liêu,
một trí thức mới ở nước ngoài về. Anh chỉ thị cho nhà bếp phục vụ bữa ăn hàng
ngày cho anh Liêu theo chế độ "tiểu táo" còn tập thể chúng tôi thường vẫn ăn
theo chế độ "đại táo" (cách gọi theo kiểu Trung Quốc: mức ăn cao là "tiểu táo"
mức ăn thấp là "đại táo"). Song do thực phẩm khan hiếm trong hoàn cảnh khó
khăn ở rừng, không có sẵn chợ búa, anh Vượng đầu bếp cũng lúng túng trong
việc thực hiện chế độ "tiếu táo". Anh đã có sáng kiến khá vui, cũng là đĩa măng
vầu xào, nhưng cho chúng tôi ăn chế độ "đại táo" thì anh thái miếng măng to,
xào suông với mỡ, cốt nhiều là được, còn với chế độ "tiểu táo", đĩa măng xào
được thái chỉ nhỏ, có tí gừng và vài miếng thịt.
Sang đến năm 1953, Chính phủ ta đã lần lượt thành lập các cơ quan "
Biện sự xứ" ở thủ phủ ba tỉnh giáp biên giới nước ta: Côn Minh (Vân Nam),
303