Page 290 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 290

ông cụ mặc quần nâu, áo chàm, đang ngồi làm việc, liền đứng dậy đón chúng

                     tôi. Tôi đang ngờ ngợ thì đã nghe anh Lương chào "Bác ạ".
                            - Bác Hồ! Tôi mừng quá reo lên, rồi hai tay nắm chặt lấy hai bàn tay Bác.
                     Mới có ít lâu mà trông Bác già đi nhiều. Tóc Bác đã lốm đốm bạc. Bác kéo tôi
                     ngồi xuống ghế, hỏi chúng tôi rồi dặn:

                            - Bây giờ lên đây làm việc với Bác, phải chịu đựng gian khổ cùng với
                     cuộc sống của cán bộ ở đây, phải ra sức học tập để hoàn thành nhiệm vụ. Chú
                     làm nghề ảnh, phải hiểu nghề ảnh cũng là một loại hình nghệ thuật như những
                     nghệ thuật khác là phải phản ánh chân thật cuộc sống của quân và dân ta. Muốn

                     làm được điều đó phải đi vào đời sống của các tầng lớp nhân dân đang quyết
                     tâm kháng chiến cứu nước.
                            Tôi chăm chú nghe lời Bác dặn và nhập tâm lấy từng lời. Đây chính là
                     những lời Bác huấn thị đầu tiên cho tôi về nghề ảnh, về công việc của người làm

                     nghề chụp ảnh.
                            Sau đó anh Lương ngồi làm việc với Bác. Còn tôi ngồi nhìn những đồ vật
                     trong nhà Bác ở.
                            Cái bàn làm việc mộc mạc. Thợ nào đóng còn nguyên cả vết cưa. Trên

                     bàn làm việc của Bác, một bên là một chồng sách báo và một máy chữ. Một cái
                     thước kẻ, một cái bút chì, một lọ mực. Một lọ đựng tăm. Một lọ đựng chất nước
                     gì trong. Tôi tưởng Bác dùng đựng cồn dán. Sau này tôi mới biết Bác đựng cồn
                     90 độ để mỗi khi Bác bị muỗi đốt Bác dùng cồn chấm ngay vào chỗ bị đốt. Một

                     chiếc bàn kê sát vách dùng để tài liệu. Phía trong là giường Bác nằm, có một
                     chiếc gối, một vỏ chăn mỏng để trên. Từ đó tôi được sang ở hẳn cùng khu với
                     Bác.
                            Những lúc rỗi rãi tôi thường đi quanh ngôi nhà Bác ở. Trèo lên cả ngọn

                     núi trước mặt, để ngắm nhìn bao quanh ngôi nhà Bác. Ngôi nhà nằm gọn trong
                     hẻm núi, trước mặt một  đám đất phẳng, không khí thoáng mát, có đất tăng gia,
                     chỗ tập thể dục, chơi bóng, con suối nhỏ chảy lững lờ...

















                                                                  290
   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295