Page 285 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 285

1
                                                           NHỚ BÁC

                                                                              NGUYỄN ĐĂNG BẢY
                                                                                         Nhà nhiếp ảnh


                            Hồi đó, tháng 5 năm 1950, sắp đến mừng thọ Bác 60 tuổi tức là vào dạo
                     Bác viết mấy câu thơ phơi phới lạc quan dưới đây:
                                            Sáu mươi tuổi hãy còn xuân chán
                                           So với ông Bành vẫn thiếu niên

                                          Ăn khoẻ, ngủ ngon, làm việc khoẻ
                                          Trần mà như thế kém gì tiên!
                            Tôi được đơn vị trên giao cho tổ chức một phòng triển lãm nhỏ, bày một
                     số ảnh chân dung Bác. Tôi chọn đi chọn lại, trong số ảnh tôi đã chụp, được hai

                     mươi kiểu tương đối ưng nhất, loay hoay mãi mới phóng đủ số ảnh tàm tạm vừa
                     ý. Khỏi phải nói thêm là trong những ngày ở rừng ấy, cánh nhiếp ảnh chúng tôi
                     phải làm trong những điều kiện như thế nào: máy phóng thì chắp vá, thuốc thì
                     pha chế theo lối thủ công, buồng tối là một cái chăn tùm hum...

                            "Phòng triển lãm" là một khoang nhỏ, quây cót trong một ngôi nhà. Sáng
                     18-5-1950, mọi công việc chuẩn bị xong xuôi, tôi bắt tay vào bày biện trang trí
                     nơi trưng bày.
                            Sau khi sắp đặt ảnh, bố trí ánh sáng đâu vào đấy, tôi kiểm tra một lần nữa

                     công việc của mình cho hoàn chỉnh. Tôi nghiêng nghiêng, ghé ghé, tiến tiến, lui
                     lui cố tìm xem còn chỗ nào cần phải bổ khuyết. Đang bước lại mấy bước để nhìn
                     cho bao quát, tôi bỗng cảm thấy có người đứng sau tôi tự lúc nào không biết.
                     Tôi giật mình quay lại. Và... các bạn thử tưởng tượng cái cảm giác sửng sốt,

                     bàng hoàng, bối rối, pha lẫn chút sợ hãi của tôi lúc bấy giờ... Người đứng sau tôi
                     chính là Bác Hồ.
                            Vâng! Chính Bác đã lặng lẽ đứng sau, xem xét tôi loay hoay với những
                     bức ảnh của mình.

                            Bác hỏi, với một nụ cười vui, hoàn toàn không để ý đến lời xin lỗi ấp úng
                     của tôi:
                            - Chú làm gì vậy?
                            Kỳ lạ, chỉ có thế thôi mà tất cả nỗi lúng túng, sự sệt của tôi bỗng tan biến

                     đi. Một lần nữa tôi được thể nghiệm bản thân cái điều gần như là huyền thoại mà
                     anh em thường kể về Bác. Ở Bác toát ra một cái gì làm cho không khí xung
                     quanh, bất cứ trong hoàn cảnh nào, cũng trở nên đầm ấm, thân mật và thoải mái
                     hết sức, khiến cho người lần đầu tiên gặp Bác hết bỡ ngỡ rụt rè.




                     1  In trong cuốn Bác Hồ với văn nghệ sĩ, Sđd

                                                                  285
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290