Page 283 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 283

Tiệc xong, bát đũa ngổn ngang trên các bàn ăn. Bác điềm nhiên "thu dọn

                     chiến trường", lại gọn ghẽ và nói: " Thu xếp lại một tí, đỡ công vất vả cho các
                     đồng chí phục vụ". Mọi người cảm phục, làm theo Bác. Bác thực nhân đạo chí
                     tình, dạy cho chúng ta ý thức trong cuộc sống dân chủ. Mình vì mọi người, mọi
                     người vì mình. Mỗi người biết chịu khó bận mình một tí, sẽ đỡ nhiều khó nhọc

                     cho người khác.
                            Tửu hậu trà dư rồi nhưng không bao giờ quên nhiệm vụ. Trước khi chia
                     tay, Bác hỏi các anh hùng, chiến sĩ: "Sau Đại hội trở về địa phương, các cô các
                     chú phải làm gì?".

                            Kẻ trước người sau trả lời:
                            - Thưa Bác, báo cáo với nhân dân sự thành công rực rỡ của Đại hội.
                            Bác đáp:
                            - Đúng !

                            - Thưa Bác, phổ biến cách làm việc của mình và nguyên nhân mình đạt
                     được thành tích.
                            - Tốt !
                            - Thưa Bác, giúp đỡ mọi người thi đua để thành chiến sĩ như mình.

                            - Tốt  lắm !
                            - Thưa Bác, gương mẫu trong công tác và đạo đức.
                            - Hay !
                            - Thưa Bác giữ vững và phát triển thành tích của mình trong đợt thi đua mới.

                            - Hay lắm !....Còn gì nữa ?
                            Thấy im, Bác mỉm cười và nói: "Còn một điều quan trọng nữa là "bảo
                     mật"; tuyệt đối giữ bí mật nơi họp Đại hội, không nói với bất cứ ai".
                            Các  chiến  sĩ  tỉnh  người!  Thế  đấy,  một  điều  thông  thường  mà  rất  quan

                     trọng trong kháng chiến, có lẽ ai cùng thực hiện, nhưng Bác vẫn cứ phải nhắc
                     cho nhớ.
                            Lần thứ hai tôi được gặp Bác là vào dịp lớp học chính trị mở năm 1953,
                     khi cuộc kháng chiến đang chuyển từ giai đoạn cầm cự sang chuẩn bị tổng phản

                     công. Lớp này chúng tôi gọi là "lớp tàu vét", mở đặc biệt cho hàng ngũ trí thức,
                     cần phải chuẩn bị tư tưởng trong giai đoạn quyết liệt nhất của cuộc kháng chiến.
                            Bác quan tâm đến lớp này, nên mặc dù bận trăm công nghìn việc, Bác
                     cũng thân đến đôn đốc và huấn thị để việc học thu được kết quả tốt.

                            Một buổi sớm, Bác đến thăm nơi ăn chốn ở giữa rừng của các học viên,
                     ân cần hỏi thăm sức khoẻ và công tác của từng người. Gặp tôi, Bác vẫn còn nhớ
                     "nhà thơ bình dân" đã gặp Bác trong Đại hội liên hoan các chiến sĩ thi đua.
                            Buổi tối, Bác đến họp để huấn thị. Bác nói: " Hôm nay tôi nói chuyện,

                     gặp đâu nói đấy, không chuẩn bị trước…" Bác khiêm tốn nói vậy thôi. "Gặp đâu
                     nói đấy" của Bác vẫn đâu có đó như đã sắp xếp trong trí Bác. Giọng Bác vẫn ấm
                     áp, khoan thai, dịu hiền; có lúc pha vị chua chát, mỉa mai; có lúc thiết tha, đanh


                                                                283
   278   279   280   281   282   283   284   285   286   287   288