Page 281 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 281

niên sẵn sàng, nhưng đám thiếu nữ còn sượng sùng ra ý rụt rè… Bác bảo: "Các

                     cô còn phong kiến thế à?". Được lời Bác khuyến khích, cả nam lẫn nữ bấy giờ
                     mới tay cầm tay, nhảy tưng bừng giữa dàn nhạc mồm: "son la son…son đô sí la
                     son mì…" vang dội cả khu đồi. Nhìn các cháu nhảy, mắt Bác trìu mến, Bác mỉm
                     cười, vui cái vui của đàn cháu ngoan cường. Trông Bác trẻ hẳn ra, Bác hởi lòng

                     hởi dạ thấy những hạt giống cách mạng của Bác gieo trồng vui xới bấy lâu đã
                     đợt đầu trổ hoa, kết quả.
                            Nhảy đã thoả thuê, nghỉ. Bác hỏi một nhóm bộ đội: "Trong các chú, chú
                     nào là chiến sĩ hạ được máy bay địch?" Một chiến sĩ giơ tay: " Thưa Bác, cháu

                     cùng đơn vị cháu ạ". Bác nói: "Chỉ có súng trường mà hạ được máy bay địch,
                     thế là giỏi. Nhưng thắng không nên kiêu mà chủ quan khinh địch. Các chú phải
                     phổ biến chiến thuật ấy cho các đơn vị anh em để hạ được nhiều bay nữa".
                            Anh em bộ đội sung sướng quá! Muốn biểu lộ lòng phấn khởi một cách

                     nhiệt liệt, một chiến sĩ ra khẩn khoản xin với Bác một đặc ân: "Thưa Bác, Bác
                     cho phép chúng cháu làm kiệu công kênh Bác đi một vòng". Bác cười khoan
                     dung, lưỡng lự, rồi nhìn ở xa thấy có mấy người đang đi tới. Bác chỉ tay: "Đây
                     kia các chú trông thấy không? Đại tướng của các chú sắp tới. Bác cho phép các

                     chú công kênh Đại tướng của các chú đấy!". Ai cũng chịu Bác nhanh trí, ứng
                     biến tuyệt khéo và rất được lòng…Và, trong lúc các chiến sĩ bộ đội kiệu Đại
                     tướng Võ Nguyên Giáp giữa tiếng hoan hô náo nhiệt, Bác đã rút lui từ lúc nào…
                            Đại hội tiến hành long trọng, tưng bừng chưa từng thấy. Bác luôn luôn

                     chủ toạ các buổi họp; một đôi khi Bác vắng mặt hẳn là vì bận công việc gì quan
                     trọng lắm. Bác chủ toạ không những với uy tín của Chủ tịch nước, với tinh thần
                     cha đẻ của phong trào "Thi đua ái quốc", mà đặc biệt là với cả một tấm lòng Bác
                     cháu đối với các chiến sĩ. Cho nên có Bác là Hội nghị trong tôn nghiêm vẫn

                     nồng nàn không khí đầm ấm của một gia đình lớn… Bác có những lời nói hiền
                     hậu, những cử chỉ thân mật cởi mở lòng người.
                            Khi chiến sĩ công nghiệp số 1 (sau được Đại hội tặng danh hiệu Anh hùng)
                     Ngô Gia Khảm lên đọc báo cáo thành tích, bàn tay của anh bị thương tật là vì tai nạn

                     thuốc nổ, lật dở trang giấy lúng túng, thấy vậy Bác rơm rớm nước mắt. Anh báo cáo
                     xong, Bác nói: "Khảm là "công binh xưởng" đầu tiên của quân đội Việt Nam, đã chế
                     tạo ra quả lựu đạn đầu tiên cho kháng chiến, Khảm bị què tay, mờ mắt, điếc tai, vẫn
                     hăng hái làm tròn nhiệm vụ. Với tinh thần ấy, trăm thằng Tây, trăm thằng Mỹ ta

                     cũng đánh tan (thằng đây có nghĩa là một đế quốc)".
                            Bác quý trọng những nhà trí thức học rộng tài cao, nhưng Bác lại càng
                     quý trọng những người công nhân bình thường, chỉ bằng nhiệt tình cách mạng,
                     dám nghĩ dám làm, đã phát huy sáng kiến, khắc phục khó khăn làm nên công

                     lớn cho kháng chiến, như chiến sĩ công nghiệp số 2 Nguyễn Văn Thường đã bắc
                     được chiếc cầu Thuỵ Khẩn dài 54 thước, cao 20 thước mà không phải dùng đến
                     gỗ với bù-loong. Bác nói: "Ở các nước tư bản, người ta chỉ tin ở bằng cấp. Ở


                                                                  281
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286