Page 282 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 282

Việt Nam, chúng ta tin vào khả năng tinh thần của con người lao động. có giai

                     cấp công nhân lãnh đạo thì trí óc mới phát huy được khả năng".
                             Bác điều khiển hội nghị rất linh hoạt. Sau mỗi bản báo cáo, Bác lại động
                     viên mọi người hát và hò, xen cái vui tươi vào cái trang nghiêm, nên tuy Bác
                     làm việc khẩn trương mà không ai thấy mỏi mệt. Buổi họp nào vắng Bác thì tôi

                     cảm thấy như thiếu thốn cái gì, khó ai bổ sung được.
                            Bác tuy tuổi già (năm ấy Bác 62 tuổi) nhưng tâm hồn cứ trẻ măng, vui
                     hơn thanh niên. Trong buổi tối liên hoan sau Hội nghị, Bác làm "trưởng trò",
                     điều khiển cuộc vui như một nghệ sĩ. Lúc cuối chầu, khi mọi người đã đóng góp

                     tài ba vào tối buổi diễn văn nghệ rất xôm trò, Bác có ý kiến mà không ai ngờ tới.
                     Bác nói: "Bây giờ đến lượt các ông Bộ trưởng. Các ông đã được nghe chiến sĩ ca
                     hát, phải đóng góp cái gì cho sòng phẳng chứ! Đại hội có tán thành không?". Dĩ
                     nhiên là hội nghị hoan nghênh nhiệt liệt, và mấy ông Bộ trưởng tuy bị "đột kích"

                     cũng có ngay một số tiết mục góp vui. Bác thật là chí công vô tư trong bất cứ
                     việc nào.
                            Sắp sửa chiếu bóng, Bác chuyển xuống hàng ghế cuối. Bên cạnh tôi còn
                     một chỗ trống, Bác đến ngồi cạnh tôi. Thật là một niềm vui bất ngờ đến với tôi.

                     Bác lấy thuốc lá thơm ra hút và có nhã ý mời tôi. Tôi lúng túng thực thà: "Cám
                     ơn Bác, cháu không hút thuốc lá". Sau khi nghĩ ra mới biết mình dại, thực quá
                     hoá ngốc; đáng lẽ Bác đã cho là cứ nhận; hút một điếu vẫn cứ được; không hút
                     thì đem về khoe, tặng lại anh em, chẳng quý hoá ư? và tôi cứ tiếc mãi mà không

                     dám nói lại.
                            Trời oi ả. Nhà hội trường rộng rãi thế mà ngột ngạt hơi nóng. Tôi giở quạt
                     ra phe phẩy và quạt tạt sang phía bên Bác để cùng mát. Bác nói chuyện về văn
                     nghệ nhân dân vừa biểu diễn, và khen ngợi văn nghệ sĩ quân đội đã có tài sáng

                     tác tại chỗ những câu ca dao, hò vè phục vụ hội nghị rất sát và rất kịp thời. Tôi
                     phải thú thực với Bác là tôi chịu thua về mặt đó, không có tài xuất khẩu thành
                     thơ, nhất là trong hoàn cảnh náo nhiệt. Một lúc sau, Bác bảo tôi đưa quạt, Bác
                     phe phẩy và cố ý cho tôi cùng hưởng mát. Lại một lần nữa, tôi thấy tác phong

                     công minh của Bác, tế nhị và chu đáo đến cả việc nhỏ nhặt, tầm thường.
                            Chiếu bóng xong. Tối liên hoan cũng kết thúc, mọi người lục tục đứng
                     dậy ra về. Bác vội đứng lên, giơ tay ra lệnh trật tự rồi nói to: "Hãy khoan đã, để
                     cho các cháu bé ra trước, kẻo lộn xộn các cháu sẽ lạc đấy!". Chao ôi! Óc sáng

                     suốt của Bác thật lạ lùng, hiếm có! Bác chăm lo hàng vạn việc lớn mà không
                     quên sót một việc nhỏ người thường lại không nghĩ tới! Ai chú ý chăm sóc các
                     cháu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh?
                            Buổi tôi hôm sau, một buổi tiệc linh đình tiễn đưa các anh hùng, chiến sĩ. Bác

                     nhanh nhẹn, niềm nở đến từng bàn để thù tiếp, mỗi bàn Bác ngồi một lát, không sót
                     một bàn nào. Bác nói: "Hôm nay Bác thay mặt nhân dân tiếp đãi các anh hùng, chiến
                     sĩ". Bác xới cơm, gắp thức ăn cho mọi người, không ai từ chối được.


                                                                282
   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286   287