Page 288 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 288

Bác nói tiếp:

                            - Đó là chú "Mần tuồng".
                            Ra thế! Cái chi tiết nhỏ hơn 10 năm rồi má Bác vẫn còn nhớ!
                            Nguyên do là thế này: Chuyện xảy ra trong dịp Đại hội thành lập Mặt trận
                     Liên Việt ở chiến khu Việt Bắc. Đó là một buổi tối liên hoan. Phần lớn các "tiết

                     mục" đều là "tự biên, tự diễn". Đồng chí Tố Hữu ngâm thơ, đồng chí Phan Anh
                     lẩy Kiều. Xem chừng ra các "nghệ  nhân" cũng không được đông đảo cho lắm.
                     Cho nên đang giữa cuộc, Bác ra hành lang gặp anh Vũ Năng An và tôi. Bác kéo
                     chúng tôi vào góp vui. Không để cho tôi kịp chuẩn bị gì, Bác đẩy tôi ra "sân

                     khấu".
                            - Xin giới thiệu chú "ảnh sĩ" ra góp vui Đại hội.
                            Bị bất ngờ, tôi đứng ngây ra một lúc. Nhưng rồi trấn tĩnh lại, tôi nhớ đến
                     một lớp tuồng mà hồi 13, 14 tuổi tôi rất thích và thưởng múa may bắt chước

                     trong những lúc cao hứng. Mới đầu còn rụt rè, vấp váp, sau mới trấn tĩnh lại
                     được. Một mình tôi sắm cả mấy vai.
                            Không ngờ 'tiết mục" lại được hoan nghênh, hội trường vỗ tay rôm rả.
                     Bác thưởng cho một điếu thuốc. Vậy đó, lai lịch  chú "mần tuồng" là như vậy.

                            Hơn mười năm sau Bác còn nhớ.
                            Cho tới nay tôi vẫn làm phim truyện, nhưng không bao giờ tôi còn được
                     mang phim của mình vào chiếu để Bác xem nữa. Bác đã đi xa rồi....Nhưng ngày
                     nay đang cùng một số anh chị em bắt tay vào xây dựng bộ phim truyện mới, có

                     lúc tôi bỗng tưởng tưởng ra cái lúc hoàn thành phim mang vào trình Bác, Bác sẽ
                     lại cho chúng tôi kẹo-cho ăn tại chỗ và được  mang phần về nhà-Bác sẽ lại dạo
                     trong vườn với chúng tôi, nói chuyện, cho ý kiến chỉ bảo, và khi sương xuống,
                     anh Vũ Kỳ lại khoác áo ngoài lên vai Bác...Tôi rưng rưng xúc động và nghĩ phải

                     cố gắng hơn để xứng đáng với công ơn của Bác, với những lần được gặp Bác,
                     được nghe Bác căn dặn và dạy dỗ.



















                                                                288
   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293