Page 274 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 274

Bác chỉ vào tranh:

                            - Chú vẽ nhà Bác chỗ này còn trống quá. Chú cho thêm con chó nhỏ của
                     Bác  vào  đây  nhé.  Thường  ngày  nó  vẫn  nằm  đây.  Có  người  có  vật  cho  nó
                     vui....Để Bác giữ nó lại cho chú vẽ nhé...
                            Nói xong, Bác vuốt ve con chó để nó nằm yên xuống cho tôi vẽ. Sợ mất

                     thì giờ của Bác, tôi chỉ chấm màu vẽ qua một vòng tròn làm dấu để vẽ kỹ sau.
                            - Thưa Bác, xong rồi ạ!
                            - Không, chú cứ vẽ nữa đi, để Bác ngồi giữ nó lại đây cho...
                            Theo lời anh Định kể, tôi được biết lai lịch của con chó lai này. Mẹ nó

                     vốn là một con béc-giê chính cống. Đêm nào hai mẹ con cũng nằm ngoài cửa
                     hang canh cho Bác ngủ. Một đêm hổ mò tới. Con chó mẹ lao ra sủa vang lên.
                     Nhưng hổ to quá, vồ mất chó mẹ tha đi. Con con hãi quá chạy trở vào rừng.
                     Sáng hôm sau không thấy nó về. Thì ra nó cứ quanh quẩn đi khắp rừng tìm mẹ.

                     Mấy tháng sau, nó mò về hang cũ, to lớn, nhanh nhẹn, khoẻ hơn trước rất nhiều.
                     Nó lại nằm canh cho Bác. Anh em thấy cọp đêm hay mò tới hang, nguy hiểm, đề
                     nghị cất cho Bác ngôi nhà này. Nhân nói con chó, cũng nhớ con khỉ và con mèo
                     của Bác. Thông thường thì ba loài giống đó vốn chẳng ưa nhau. Không biết Bác

                     dạy thế nào mà chúng nó rất thương yêu nhau, thường đùa giỡn nhau, không hề
                     trêu trọc hay cắn đánh nhau bao giờ. Mỗi lần rời nhà đi có khi phải đi hai ngày
                     hai đêm mới tới, lúc lên đường bao giờ con khỉ cũng nhảy phóc lên ngồi lên
                     lưng con chó. Hễ con chó đi chậm, con khỉ nắm hai tai chó giật giật. Con chó

                     chạy sải, thì khỉ gò lưng như người phi ngựa, chó chạy tế, khỉ buông thõng hai
                     tay ngồi ngúc nga ngúc ngắc: khi lội qua suối nước ngập lưng chó, thì khỉ ta trèo
                     ngồi lên đỉnh đầu chó. Ai trông cũng phải cười. Con mèo đen vá trắng ngao
                     ngao... lững thững chạy theo.

                            Cứ một tuần lễ thì Bác lại rước mấy cháu bên anh Đồng về chơi, ngủ với
                     Bác. Hôm nọ vào lúc chiều tối, có một em nhớ nhà đòi về. Tôi nhìn em bé đi mà
                     chạnh  lòng  thương  Bác  quá.  Bác  nói  rất  hiền  lành  dịu  dàng:  "Cháu  nó  chưa
                     quen, còn nhớ mẹ. Thôi để cho nó về với mẹ nó". Một lần có máy bay địch lượn

                     gần  nhà. Mọi  người  đều  xuống  hầm. Thấy  tôi  chưa  có  hầm (vì  tôi  hay  chạy
                     xuống suối nấp), Bác chỉ hầm của Bác bảo tôi:
                            - Chú xuống đi...
                            - Thưa Bác, Bác xuống hầm, cháu nấp đằng này cũng được.

                            - Không, chú cứ xuống hầm của Bác.
                            Ôi đồng bào, đồng chí ta, ai cũng sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình để
                     bảo vệ Bác khi cần thiết, thế mà Bác, Bác Hồ của chúng ta lại sẵn sàng nhường
                     hầm của Bác cho tôi. Dù có tan thây làm trăm mảnh ở ngoài, tôi cũng vui, có

                     đâu dám xuống hầm của Bác. Giữa khi đó thì Bác cười:
                            - Thôi, máy bay đã đi mất rồi...




                                                                  274
   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278   279