Page 269 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 269

đen nhưng lơ thơ, nổi bật nhất là đôi mắt sáng mở to, trông hiền lành nhưng kiên

                     nghị lạ thường. Chỉ tấm ảnh đó cũng xác nhận những suy nghĩ của tôi về Bác:
                     một con người bình dị,quên mình vì nước vì dân.
                            Tuy chưa biết Bác, nhưng tôi được biết và khâm phục đạo đức của những
                     cán bộ của Đảng trong bộ máy lãnh đạo kháng chiến Nam Bộ và nghĩ một cách

                     đơn giản: những gì người học trò của Bác còn tốt như vậy thì Bác phải tốt đến
                     mức nào nữa...
                            Cùng với niềm vui sướng được chiến đấu dưới cờ một lãnh tụ vĩ đại như
                     vậy, trong tôi lại nảy nở một ao ước: vẽ Bác hay nặn tượng Bác. Tôi nghĩ rằng

                     ngành  chuyên  môn  của  tôi,  ngành  điêu  khắc,  có  nhiều  khả  năng  để  thể  hiện
                     những nhân vật lịch sử vĩ đại, nhưng hoàn cảnh kháng chiến lúc bấy giờ không
                     cho phép tôi làm việc đó, nên tôi chỉ có thể vẽ Bác. Tôi dựa vào bức ảnh duy
                     nhất nói trên để vẽ, vẽ rất nhiều, vẽ đến thuộc lòng, không cần phải xem ảnh

                     nữa. Tôi vẽ hình Bác để tặng những chiến sỹ đang hành quân, tặng những người
                     sản xuất ở hậu phương và nhất là tặng những bà má chiến sỹ rất đáng yêu trong
                     kháng chiến. Ai nhận được cũng xem là một tặng phẩm rất quý báu.
                            Nhưng có một điều làm tôi chưa thoả mãn là do hoàn cảnh kháng chiến,

                     không làm sao tìm ra được một bức ảnh khác, trước sau tôi chỉ vẽ được có một
                     kiểu. Bức tranh Bác tôi chích máu ở cánh tay ra vẽ sau buổi lễ kỷ niệm Độc lập 2 -
                     9 -1947 ở Đồng Tháp Mười cũng theo kiểu đó. Khi gửi bức tranh này tặng Bác, tôi
                     có viết một bức thư để nói lên lòng thương mến vô hạn của tôi đối với Bác:


                            Kính gửi cha già: Hồ Chí Minh
                            Kính cha,
                            Từ hai năm nay, tin Cha, vâng theo tiếng gọi của Cha, con đã đưa nghệ

                     thuật của con nhảy vào hàng ngũ Vệ quốc đoàn Khu Tám. Cách mạng Tháng
                     Tám mà Cha già lãnh đạo đã giải phóng cho nghệ thuật của con. Hôm nay,
                     trong cảnh vĩ đại của ngày lễ Độc lập chưa từng có ở Nam bộ, sau khi nghe lời
                     "Tuyên ngôn độc lập" của Cha, lời kêu gọi thống thiết hùng mạnh của Cha, và

                     lời ca Hồ Chí Minh muôn năm của đoàn Thiếu sinh Nam Bộ, con đã cảm xúc vô
                     cùng và vừa khóc, con vừa cắt lấy dòng máu trong cánh tay niên thiếu của con
                     để vẽ hình Cha và hình ba em nhỏ Trung, Nam, Bắc đương xúm đầu lại dưới
                     chòm râu của Cha, trên nền lụa mà quân đội ta đã đánh tan quân địch đã chiếm

                     lấy ở trận Giồng Dừa hồi tháng 4 - 1947.
                            Thấy máu con chảy mọi người hoảng hốt băng bó, lo ngại. Con trả lời:
                     Máu con là máu của Cha truyền cho, máu của con là máu của dân tộc, con có
                     dám làm gì hao phí máu con đâu! Tất cả thân con, đời con là của Cha rồi.

                            Con trân trọng gửi bức hoạ bằng máu của con đây lên Cha già để tỏ lòng
                     biết ơn Cha đã giải phóng cho nghệ thuật của con, để tạo cho thể xác và linh
                     hồn con thành lợi khí đấu tranh cho cuộc cách mạng giải phóng dân tộc.


                                                                  269
   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273   274