Page 268 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 268

1
                                                      TÔI VẼ BÁC HỒ

                                                                                                     DIỆP MINH CHÂU
                                                                               Họa sĩ -  Nhà điêu khắc


                            Đến Việt Bắc đã mấy hôm, nhưng tôi vẫn chưa được gặp Bác vì từ chỗ tôi
                     đến Hội trường Đại hội Đảng (lần thứ hai, 1951) cũng khá xa. Biết rằng đến Việt
                     Bắc lần này thế nào cũng có dịp gặp Bác nên tôi đã chuẩn bị khá nhiều dụng cụ
                     chất liệu (bút, màu, than, sơn dầu ...) để vẽ Bác. Tôi tranh thủ lúc còn chờ đợi,

                     làm một ký hoạ về núi rừng Việt Bắc, những cảnh mới lạ đối với một người từ
                     Nam bộ mới ra như tôi.
                            Một hôm, một đồng chí đến trạm liên lạc gọi tôi:
                            - Anh Châu, chuẩn bị đi, Bác gọi anh đấy!

                            Các bạn, các bạn có thể tưởng tượng là tôi vui sướng như thế nào không?
                     Bác gọi tôi! Thật là một điều tôi chưa dám mong đợi. (Sau này đến phục vụ Đại
                     hội, tôi được biết là không riêng gì tôi mà từng đồng chí đại biểu. Bác cũng biết
                     rõ, và nếu thấy đồng chí nào vắng mặt là Bác hỏi ngay). Tôi vác ba lô, đồ vẽ

                     theo đồng chí dẫn đường mà lòng nửa mừng nửa lo: phải cố gắng tranh thủ dịp
                     này để vẽ chân dung Bác, vẽ Đại hội lịch sử này cho thật nhiều, thật tốt mới
                     được! Tôi biết rằng đây là dịp hiếm có trong đời một nghệ sĩ. Tôi cũng hiểu rằng
                     mình được vinh dự này không phải là vì bản thân có thành tích vì đặc biệt mà vì

                     Bác  thương đồng bào  miền  Nam gian khổ và anh dũng. Tôi  bỗng  thấy trách
                     nhiệm của mình thật là nặng nề mà khả năng thì ít quá.
                            Lúc ở trường Cao đẳng Mỹ thuật, tôi rất khâm phục Phan Đình Phùng,
                     Phan Chu Trinh, những người thiết tha yêu nước, có chí khí. Thỉnh thoảng tôi

                     được nghe nhắc đến một cái tên với thái độ rất trân trọng: đồng chí Nguyễn Ái
                     Quốc. Một đồng chí cộng sản ở Bên Tre, quê hương tôi, cũng có nói đến đồng
                     chí Nguyễn Ái Quốc. Tôi muốn được biết nhiều về con người đó, nhưng không
                     thể biết được gì hơn rằng, đó là một lãnh tụ cách mạng xuất sắc, một người đã

                     hiến cả đời mình cho sự nghiệp giải phòng dân tộc. Sau Tháng Tám năm 1945
                     anh em cho tôi biết thêm rằng Chủ tịch Hồ Chí Minh, người lãnh đạo cách mạng
                     thành công, chính là đồng chí Nguyễn Ái Quốc. Tôi rất mừng và rất  hy vọng có
                     ngày được gặp.

                            Tuy vậy, lúc đó tôi hiểu biết về Bác còn rất ít, đến hình dáng như thế nào
                     cũng không biết. tôi cố tình tìm cho được một tấm hình Bác. Một hôm, tôi may
                     mắn nhận được một bưu ảnh có chân dung Bác. Tôi mừng quá, giữ ảnh đó rất
                     kỹ, đi đâu cũng mang theo. Trong ảnh,  Bác gầy ốm, chòm râu và mái tóc còn




                     1  In trong cuốn Bác Hồ với văn nghệ sĩ, Nxb Văn học, Hà Nội, 1995

                                                                268
   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273