Page 267 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 267
Tôi báo cáo xong, như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhìn
sang Bác, như đứa trẻ vừa đọc thuộc bài xong, nhìn bố mẹ để đợi một lời nhận xét.
Bác cười rất vui, Bác quay sang nói đồng chí bảo vệ, trao cho Bác khẩu súng lục
mà hàng ngày Bác vẫn mang. Xong Bác nói với tôi, ngay trong hội nghị:
- Cháu Chiên như vậy là chiến đấu rất dũng cảm. Thành tích của cháu rất
xứng đáng được khen thưởng - Bác dừng lại một lúc rồi nói tiếp - Nhưng cho
đến nay, cháu vẫn chưa đạt được một ước mơ rất chính đáng: Có một khẩu súng
ngắn để giết giặc, lập công - Xong Bác giơ khẩu súng, còn có cả bao và thắt
lưng lên, nói tiếp:
- Bây giờ Bác thay mặt Đảng và Chính phủ tặng cháu khẩu súng này, mà
lâu nay Bác vẫn đeo. Nó cũng là vũ khí của địch, nay ta dùng để tiêu diệt địch.
Bác tin là cháu sẽ nhận trách nhiệm đó, và hoàn thành xứng đáng. Bác bảo tôi
đeo súng vào và Bác dặn thêm:
- Khẩu súng của Bác hơi nặng. Sức con gái mang có thể chưa vừa lắm.
Cháu cứ tạm nhận, Bác sẽ nói các đồng chí tìm khâu súng nào nhẹ, nhỏ hơn thì
đem đổi lại mà đeo cho phù hợp…
Phần thưởng của Bác thật bất ngờ, làm tôi rất xúc động, lúng túng. Tôi chỉ
biết bày tỏ lòng biết ơn Bác. Tôi giữ khẩu súng mà Bác đã từng đeo, và tự tay
trao cho tôi. Tình thương mênh mông của Bác như luôn chuyền sức sống cho
tôi. Tôi không đổi lấy khẩu khác, dù nó có đẹp hơn. Tôi lại nghĩ, Bác trao khẩu
súng là trao cho cả đồng bào địch hậu, cho cả phong trào dân quân du kích. Tôi
sẽ mang khẩu súng về đến tận quê hương cùng bà con đánh giặc. Khẩu súng này
về sau đi đâu, công tác ở cơ quan hay xuống địa phương, tôi cũng mang theo
bên người như một báu vật thiêng liêng nhất. Nhìn khẩu súng - Phần thưởng của
Bác, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua bao khó khăn, gian khổ trên
bước đường phục vụ của tôi sau này, nhắc nhở tôi về tấm gương suốt đời tận tuỵ
hy sinh cho cách mạng của Bác…
267