Page 262 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 262

hơi ngân ngấn nước mắt. Đến lượt hỏi tôi, Bác không hỏi gì bố mẹ, anh em, mà

                     Bác nói:
                            - Cháu Chiên, thì Bác hiểu rõ gia đình rồi. Bác chỉ hỏi thăm mấy việc.
                     Trước hết, sức khoẻ cháu ra sao?
                            - Thưa Bác, cháu vẫn khoẻ ạ - Tôi mau mồm đáp.

                            Bác chỉ vào người tôi nói:
                            - Cháu nói không thật. Địch nó bắt, tra tấn cháu bị thương tích. Nay ra đây
                     thời tiết thay đổi, cháu có còn đau không? Sao không thấy bác sĩ báo cáo rõ cho
                     Bác biết tình hình sức khoẻ cháu.

                            Tôi lại suýt bật ra tiếng khóc. Nhưng lần này tôi trấn tĩnh được. Tôi rưng
                     rưng báo cáo với Bác:
                            - Dạ thưa Bác, từ khi thoát khỏi tay giặc, cháu được bà con và các đồng
                     chí tận tình chăm sóc, tuy có yếu, nhưng sức khoẻ cháu đã phục hồi.

                            Bác lại cầm tay tôi ngắt ngang:
                            - Nhưng cháu lại tiếp tục tham gia chiến đấu. Rồi phải đi bộ từ Thái Bình
                     lên Việt Bắc, vất vả thế, cháu có thấy vết thương nhức tấy lại không? Cháu phải
                     nói thật cho Bác và các đồng chí khác nghe để giữ gìn sức lực cho cháu.

                            Lời nói đầy tình thương với giọng nói ấm áp, thái độ ân cần của Bác như
                     cổ vũ khích lệ tôi lấy lại được tâm lý cân bằng, tôi thưa với Bác:
                            - Dạ, lúc trở trời, trái gió thì cháu còn hơi tức ngực, đau thắt ở lưng và
                     chân tay. Nhưng từ hôm lên đường đến nay thì cháu thấy đỡ…

                            Có một chị nào đó nói một câu như gỡ bí cho tôi rất đúng lúc:
                            - Dạ, vì chị ấy được ra gặp Bác và Trung ương Đảng ạ…
                            Bác cười:
                            - Bác hỏi cháu Chiên cơ mà…Nhưng thôi, cháu mệt rồi, thế là Bác hiểu.

                     Cháu phải giữ sức khoẻ và thật bình tĩnh để nói được hết mọi chuyện của bà
                     con, cô bác và đồng chí, đồng đội đã làm để tham gia kháng chiến giải phóng
                     quê hương. Đó là trách nhiệm lớn nhất của cháu. Làm được tốt, là một chiến
                     công lớn. Các anh chị em khác cũng vậy nhé. - Bác quay sang hỏi mọi người:

                            - Các cô các chú có đồng ý với Bác không nào?
                            - Dạ thưa Bác, đồng ý ạ…- Tiếng đáp ồn lên một lúc.
                            Bác hỏi cụ Hoàng Hanh:
                            - Thế cụ ở nhà có hay đọc sách báo không?

                            Cụ Hoàng Hanh ấp úng một lúc, rồi nói, giọng Nghệ An nhỏ nhẹ:
                            - Thưa cụ…tôi ít học, nên không xem sách báo mấy ạ…
                            Bác cười, vỗ vai cụ Hoàng Hanh:
                            - Cụ sản xuất rất giỏi. Nhưng muốn tham gia kháng chiến nhiều thì phải

                     biết thêm tình hình đất nước, đường lối chính sách, chủ trương của Đảng và
                     Chính phủ, cùng nhiều chuyện khác. Tôi mong cụ cố gắng dành nhiều thì giờ để
                     học và đọc sách báo…


                                                                  262
   257   258   259   260   261   262   263   264   265   266   267