Page 261 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 261

1
                                          LÒNG YÊU THƯƠNG TRỜI BIỂN

                                                                                                  NGUYỄN THỊ CHIÊN
                                                                              Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân


                            …Mùa xuân năm 1952, chiến dịch Hoà Bình kết thúc, quân ta thắng lợi
                     rất to lớn. Đại hội chiến sĩ thi đua toàn quân cũng kết thúc tốt đẹp. Trung ương
                     Đảng và Chính phủ triệu tập "Đại hội liên hoan Anh hùng chiến sĩ thi đua công
                     nông binh toàn quốc" vào tháng 5 năm 1952, nhân dịp kỳ niệm lần thứ 62 ngày

                     sinh Bác Hồ vĩ đại. Đại hội mở bên Tuyên Quang. Gần hai mươi anh chị em tiêu
                     biểu cho các đơn vị chủ lực, bộ đội địa phương và dân quân du kích toàn quốc
                     lại được cử sang Tuyên Quang để tham dự.
                            Kỳ này thì chắc chắn được gặp Bác Hồ - Chúng tôi động viên nhau như

                     vậy trên đường hành quân từ Chợ Chu qua Đình Cả. Nghe nói đại hội liên hoan
                     này mở ngay tại hội trường đã họp Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ II thì lòng hy
                     vọng sẽ được gặp Bác lại trào sôi lên…
                            Sáng hôm sau, chúng tôi đến địa điểm hội nghị. Đúng là hội trường đã

                     họp Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ hai. Điều đó làm mọi người xúc động vì
                     sung sướng, tự hào. Bác gọi các chiến sĩ thi đua đến để Bác hỏi thăm sức khoẻ,
                     tình hình gia đình và thành tích của từng người. Tất cả ngồi quây quần bên Bác
                     trước sân hội trường. Bác ngồi ngay trên bãi cỏ, chỗ có mấy khúc gỗ đổ đã được

                     sắp xếp lại vững chắc. Bác ngồi giữa. Có đến ba bốn chục đồng chí. Phụ nữ, chỉ
                     có dăm sáu người. Tôi còn nhớ có cô Tám, chị Chắt, cô Thanh (là vợ đồng chí
                     La Văn Cầu), tôi và vài ba chị em khác. Bác gọi tên từng người. Bác hỏi cặn kẽ
                     tình hình công tác và học hành. Bác dặn dò phải bảo vệ sức khoẻ. Bác hỏi thăm

                     phong trào địa phương, và đặc biệt quan tâm đến đời sống đồng bào địch hậu,
                     các gia đình thương binh, liệt sĩ. Bác hỏi han thành tích đánh giặc, sản xuất của
                     từng gia đình, thôn xóm. Cụ Hoàng Hanh là người cao tuổi nhất, lại là người
                     cùng quê, ngồi sát ngay bên Bác. Còn các chị em được Bác gọi đến cho ngồi

                     phía trên, để khỏi bị chen lấn nhiều. Đồng chí Ngô Gia Khảm, là thương binh
                     mang thương tật nặng nhất, đồng chí La Văn Cầu, cụt một tay, được Bác cho
                     ngồi ngay bên Người. Hai cháu chiến sĩ thi đua liên lạc của Việt Bắc và địch hậu
                     đã có chiến công được ngồi ngay trong lòng Bác. Thật là đông vui và ấm áp tình

                     cha con. Nghĩ đến những lúc côi cút, mò cua bắt ốc giữa đồng sâu, đi làm thuê
                     gánh mướn, lại tháng ngày sống giữa loài lang sói trong chốn tù đầy, bị đánh
                     đập, khảo tra, nay được ngồi bên vị Cha già thân thương hơn ruột thịt, ấm áp
                     hơn tình người ông, người bác, tôi lại suýt muốn khóc. Nhưng tôi cắn răng, chỉ




                      In trong cuốn Đinh ninh lời Bác, Nxb. Quân đội nhân dân, Hà Nội, 1987.
                     1
                                                                  261
   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265   266