Page 257 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 257

Cái gì có lợi cho cách mạng? Cái gì cần thiết cho người đọc là những con

                     người đang chiến đấu sống còn và quyết thắng? - Niềm tin.
                            Tôi đã viết một bài tường thuật có tính bút ký, kết hợp chính luận với trữ
                     tình, khắc phục cái nghiệt ngã về thời gian và không gian, cố gắng thông tin
                     bằng truyền cảm. Báo chí kháng chiến có khi hàng ba tháng hay nửa năm mới

                     đến với người đọc. Tôi ra sức gọt giũa bài báo như một bài văn để nói với lòng
                     người đọc trên hết vì thông tin đơn thuần sẽ héo tàn nhanh chóng và không để
                     lại một chút gì ngưng đọng. Đó là số phận của những bài báo viết trong kháng
                     chiến phải cố gắng sống dai hơn một chút so với máy in cọc cạch và đôi chân

                     đất của các đồng chí giao liên gánh bộ chuyển báo.
                            Cách xử lý đó đúng hay sai?
                            Trước hết, nó được chấp nhận đăng trên báo Nhân Dân số 1.
                            In xong tờ báo ở nhà in Việt Hưng thuộc xã Văn Lãng ở chân Đèo Khế,

                     tôi lại đeo báo vào ba lô, tự mình làm giao liên ngược đường Đèo Khế, ra bến
                     Bình  Ca, xuống  thuyền  ngược  dòng  Lô,  đi  lên  ngòi  Chinh  trở  lại, mang  báo
                     Nhân Dân số 1 đến khu vực đại hội, kịp phát trong lễ ra mắt quốc dân của Đảng
                     Lao động Việt Nam họp vào ngày 3-3 năm đó, trước khi khai mạc đại hội thống

                     nhất hai mặt trận Việt Minh và Liên Việt.
                            Tôi được trực tiếp kiểm nghiệm cách xử lý trong bài báo của tôi qua dư
                     luận sốt dẻo của người đọc. Một số đại biểu Đoàn Thanh niên, bạn cùng lứa
                     tuổi, khen không dè dặt. Cụ linh mục Vũ Xuân Kỷ đến bắt tay tôi trước, ông

                     Nguyễn Văn Huyên phát biểu qua một người khác: "trong cái tươi trẻ có cái già
                     dặn".
                            Viết là một sự không ngừng lắng nghe người đọc, không ngừng gạn lọc
                     chính mình.

                            Bài tường thuật về Đại hội Đảng đã được sống một thời gian trong sách
                     giáo khoa về ngữ văn cấp phổ thông và sau ngày đi vào Nam chiến đấu, tôi được
                     biết bài báo đó truyền qua làn sóng điện của Đài tiếng nói Việt Nam được anh
                     em trong Nam ngay từ ngày đó chú ý và nhớ nhiều…
















                                                                  257
   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262