Page 263 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 263

- Thưa Bác, phải ạ - Cụ Hoàng Hanh vui vẻ trả lời.

                            Với anh Ngô Gia Khảm, mặt mũi chân tay đều mang vết sẹo cháy sạm
                     trông rất đau đớn, Bác nhìn một lúc rồi rơm rớm nước mắt. Bác lấy khăn  lau
                     mặt:
                            - Chú bây giờ thấy trong người thế nào?

                            - Dạ thưa Bác bình thường thôi ạ.
                            - Ăn ngủ có đều đặn không?
                            - Dạ thưa Bác đều đặn ạ.
                            Bác nắm từng đốt tay khòng khoèo của anh Khảm:

                            - Hoạt động, làm việc và ăn uống có khó khăn lắm không? - Bác nhìn vào
                     đôi môi nhăn nhúm của anh Khảm, rồi quay sang hỏi đồng chí bác sĩ (tôi không
                     nhớ tên):
                            - Các chú bên Bộ Y tế có cử người chăm sóc anh em thương binh chu đáo

                     không?
                            Đồng chí bác sĩ trả lời:
                            - Dạ thưa Bác có, nhưng cũng rất thiếu người ạ.
                            Bác nói:

                            - Thiếu thì báo cáo Chính phủ để xin thêm. Với các anh em thương binh,
                     anh em đã đổ xương máu để bảo vệ Tổ quốc, Đảng và Nhà nước phải hết sức
                     chăm  lo.  Phải  coi  xương  thịt  của  thương  binh  như  một  phần  xương  thịt  của
                     mình. Anh em tàn nhưng không phế. Mọi người đều phải chăm sóc, giúp đỡ.

                     Đảng và Nhà nước phải ra công nuôi dưỡng thương binh…
                            Khi nhìn cánh tay cụt của anh La Văn Cầu, Bác cũng rất thương xót. Bác
                     hỏi đồng chí bác sĩ:
                            - Ta bây giờ đã làm được tay chân giả chưa? Sao không làm cho các chú

                     ấy được lành lặn hơn lên?
                            - Dạ, hiện nay ta mới tập trung được vào công tác cứu chữa. Làm chân tay
                     giả đã có bộ phận nghiên cứu nhưng chưa thành công ạ…
                            Bác nói:

                            - Các cô, các chú đã đau đớn rồi, còn phải chịu đựng thêm vì ta chưa có
                     đủ điều kiện làm. Điều đó Bác và Trung ương sẽ hết sức quan tâm. Sau này phải
                     từng bước tạo điều kiện cho những anh chị em  đó bớt đau khổ và sống hạnh
                     phúc, no đủ hơn. Các đồng chí có đồng ý thế không nào?

                            Tất cả các anh em y tế và chiến sĩ thi đua đều đáp:
                            - Dạ thưa Bác đúng vậy ạ.
                            Sau đó, Bác sắp xếp chỗ ngồi để một nhà nhiếp ảnh đã cao tuổi (tôi không
                     nhớ tên), chụp một kiểu ảnh chung giữa Bác và các chiễn sĩ thi đua. Vẫn ưu tiên

                     được ngồi cạnh Bác là các cụ già, các thương binh, rồi đến các cháu thiếu niên,
                     phụ nữ …Chiếc ảnh đó ngày nay được giữ ở Bảo tàng cách mạng và Bảo tàng
                     quân đội.


                                                                  263
   258   259   260   261   262   263   264   265   266   267   268