Page 265 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 265

cầm thìa xúc ăn hơi vất vả, mắt Bác rơm rớm ướt. Tôi rất xúc động bởi tấm lòng

                     của Bác. Nhưng sao hôm ấy tôi lại bình tĩnh thế. Tôi mải ngắm Bác, quan sát
                     mọi động tác của Bác. Thỉnh thoảng Bác phải giục: "Kìa, cháu Chiên, cháu phải
                     ăn đi chứ. Cứ nhìn ngồi quanh thế". Rồi Bác hỏi:
                            - Thường ngày, cháu ăn được mấy bát cơm?

                            -  Thưa  Bác,  lúc  có  thì  cháu  ăn  đến  ba,  bốn  bát  cũng  chưa  no.  Nhưng
                     thường ít khi được ăn đủ.
                            - Thế mấy bữa nay cháu có chịu khó ăn no không?
                            - Dạ thưa Bác, có ạ. Bữa nào cũng ba bốn lượt xới ạ.

                            Bác vui vẻ gắp thêm vào bát tôi một miếng thịt gà:
                            - Thế là đúng. Cháu phải ăn no. Cố giữ sức khoẻ để còn trở về hướng dẫn
                     cho bà con chiến đấu và sản xuất, cùng các đồng chí giết giặc, giải phóng quê
                     hương.

                            Sau bữa ăn, Bác cùng mọi người quây quần quanh bàn nước, cùng vui vẻ
                     nói chuyện một lúc nữa.
                            Với chị Thanh, là công nhân làm giày, Bác dặn phải cải tiến kỹ thuật,
                     nâng cao năng suất, thực hành tiết kiệm để góp phần kháng chiến, Bác rất vui vẻ

                     giới thiệu với mọi người về cụ Hoàng Hanh. Bác nói câu: "tuổi già nhưng ý chí
                     không già" từ hôm ấy, tôi được nghe. Về sau, mãi đến trong bức thư gửi các cụ
                     dân quân Thanh Hoá, Bác mới lại viết thành văn "tuổi cao chí càng cao", chắc
                     cũng từ ý đó. Bác chỉ mấy người già, nói chuyện tâm tình như bạn bè cùng lứa:

                     "Tuổi ta bây giờ, làm việc thì có thể không được khoẻ, được nhiều. Nhưng tinh
                     thần gương mẫu và sức chăm lo bày dạy động viên con cháu thì không ai hạn
                     chế. Có phải thế không thưa các cụ?". Mấy bác, cô ngồi bên đều vui vẻ đáp:
                     "Dạ, thưa Bác đúng vậy ạ…". Mọi người cười nói vui vẻ quanh Bác được một

                     lúc thì Bác bảo, phải về nghỉ để chiều còn làm việc. Những đồng chí thương
                     binh già, yếu được Bác dắt tay, đưa về tận giường nằm. Bác luôn dặn: "Các chú
                     phải luôn rèn luyện để không ngừng nâng cao sức lực, có vậy mới thực hiện
                     được lời hứa cống hiến hết sức mình cho dân, cho Đảng".

                            Buổi chiều hôm ấy mới chính thức bước vào hội nghị, Bác ngồi ghế đoàn
                     chủ tịch cùng đồng chí Phạm Văn Đồng, đồng chí Võ Nguyên Giáp và đồng chí
                     Nguyễn Chí Thanh. Một số anh chị chiễn sĩ cũng được ngồi trên đó. Tôi ngồi
                     hàng ghế phía sau Bác. Tôi được nhìn Bác rất gần, rất kỹ, nhưng chỉ được ngắm

                     từ sau lưng. Người rộng vai, hơi gầy, nhưng vóc người cân đối và rất hoạt bát.
                            Ở phía dưới, hàng ghế đầu tiên để trống. Trên bàn có bảng chữ ghi rõ: Đại
                     biểu các anh hùng, chiến sĩ thi đua Thành đồng Tổ quốc. Tôi thấy lòng nôn nao
                     xúc động. Nhất là khi Bác đứng lên nói:

                            - Miền Nam ruột thịt của chúng ta đã đi đầu anh dũng kháng chiến chống
                     thực dân Pháp. Nay vì điều kiện ở xa, các anh hùng dũng sĩ miền Nam Thành




                                                                  265
   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270