Page 270 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 270
Kính chào Cha
Khu 8, 2 - 9 - 1947
Hai năm sau (tức là năm 1949), đồng chí Lê Đức Thọ, dẫn đầu một phái
đoàn của Trung ương vào Nam Bộ, có cho người tìm tôi. Gặp tôi, đồng chí Thọ
tỏ ra mừng rỡ:
- Tôi tìm anh mãi. Trước khi lên đường vào Nam, Bác có dặn tôi tìm gặp
cho được anh và chuyển lời Bác cám ơn anh về bức vẽ tặng Bác... Thế là nhiệm
vụ của tôi đã hoàn thành đấy nhé!
Nghe đồng chí Thọ, tôi vui sướng đến chảy nước mắt. Từ đó, cái ao ước
được gặp Bác để trực tiếp vẽ Bác luôn luôn bám chặt lấy tâm hồn tôi. Đó là hoài
bão cao nhất trong cuộc đời hoạt động nghệ thuật của tôi đối với lãnh tụ. Ước ao
vậy chứ tôi cũng thấy khó mà thực hiện được, nhất là đối với những người ở xa
Trung ương như Nam Bộ chúng tôi. Tôi có ngờ đâu chỉ hai năm sau (1951),
trong lúc toàn dân còn đang chiến đấu quyết liệt với quân thù, vinh dự đó đã đến
với tôi. Và tôi nghĩ rằng chính vì tôi là một trong những đứa con ở xa nên mới
được vinh dự đó.
Hôm ấy, tại hội trường, Đại hội sắp khai mạc, anh Phạm Văn Đồng thân
dẫn tôi đến chào Bác. Bác thân mật hỏi:
- Chú Châu đã đến đấy à?
Rồi Bác bắt tay. Bằng giọng ấm áp, Bác hỏi thăm sức khoẻ, công việc của
tôi. Bác hỏi đến đâu tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ đến đấy vì xúc động quá. Bác
hỏi lại:
- Chú đã vẽ được gì chưa?
- Dạ thưa Bác, cháu mới vẽ được ít thôi...
Tôi đưa Bác xem mấy ký hoạ tôi vẽ trong lúc chờ đợi. Bác động viên.
- Chú cố vẽ đi nhé! Nhưng phải nhớ học tập chính trị và rèn luyện tư
tưởng cho tốt. Có tư tưởng chính trị tốt thì vẽ mới chóng tiến bộ được.
Tiếng Bác ấm cúng lạ thường. Tôi cứ đứng nhìn Bác mãi, bàn tay cầm
mấy bức ký hoạ run run. tôi nhìn Bác rất kỹ nhưng lòng xao xuyến quá.
Tôi dự định sẽ vẽ Bác hôm khai mạc Đại hội, lúc Bác đọc diễn văn. Hôm
đó, Bác vừa bước vào, cả hội trường đã đứng dậy vỗ tay vang dội rất lâu. Mấy
lần Bác ra hiệu nhưng tiếng vỗ tay vẫn không ngừng lại. Trước mắt tôi là con
người bấy lâu mong gặp, con người mà tôi đã vẽ đến thuộc lòng, thế là lòng tôi
không thể nào giữ được bình thản, bàn tay tôi cứ run lên. Tôi chỉ kịp ghi nhanh
mấy nét chính để giữ lại không khí hôm ấy mong sau đó dựng lại với bố cục lớn.
Mấy hôm sau, nhân đi thăm các đại biểu, Bác đến xem tranh tôi vẽ Đại
hội. tôi đánh bạo:
- Thưa Bác, cháu muốn Bác phê bình tranh vẽ của cháu ạ.
Bác xem tranh, nhìn sang anh Trường Chinh và anh Phạm Văn Đồng rồi
cười nói:
270