Page 266 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 266

đồng Tổ quốc chưa có mặt. Trung ương Đảng với Chính phủ hy vọng rằng Đại

                     hội lần sau, các đại biểu sẽ có mặt và ngồi trên hàng ghế đầu này…
                            Mọi người xúc động hô vang: "Việt Nam độc lập thống nhất muôn năm".
                     Bác đưa tay nói: "Nam Bộ là của Việt Nam. Là máu của máu Việt Nam, là thịt
                     của thịt Việt Nam. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy không bao

                     giờ thay đổi". Cả hội trường đứng dậy và tiếng vỗ tay hưởng ứng kéo dài.
                            Bác đề nghị mọi người yên lặng ba phút mặc niệm các liệt sỹ đã anh dũng
                     hy sinh vì độc lập thống nhất của Tổ quốc. Hội trường lặng đi trong chốc lát.
                            Sau đó thì các chiến sĩ thi đua báo cáo. Các anh hùng Hoàng Hanh, Ngô

                     Gia Khảm, La Văn Cầu lần lượt báo cáo. Bác hỏi tôi: "Sao cháu chưa báo cáo?".
                     Tôi  thưa:  "Thưa  Bác,  cháu  lo  lắm  ạ.  Cháu  nói  trước  đông  người  chưa  quen.
                     Cháu phải nghe các anh, các chị báo cáo rồi cháu mới dám đọc". Bác khích lệ
                     tôi: "Cháu đánh giặc rất gan dạ. Nay nói lại việc đã làm thì có gì đáng lo sợ đâu.

                     Bác tin cháu báo cáo tốt".
                            Toàn bộ nội dung báo cáo, cho phép tôi miễn phải nhắc lại ở đây. Tôi còn
                     nhớ là trong lúc báo cáo, tôi có kể lại trận du kích làng tôi san bằng bốt An Bồi.
                     Tôi là trung đội trưởng chỉ huy trận đánh. Bác rất chăm chú theo dõi, lại ghi

                     chép vào cuốn sổ tay làm tôi hơi bối rối. Bác nhìn tôi như khích lệ. Tôi mạnh
                     dạn kể tiếp:
                            - Phối hợp với chiến dịch Hoà Bình, bộ đội chủ lực đã luồn sâu vào vùng
                     đồng bằng địch hậu hoạt động, mở rộng khu du kích trong lòng địch. Bốt An

                     Bồi thuộc tiểu khu Kiến Xương, tên đồn trưởng Tây đã bỏ chạy, một tên nguỵ
                     khét tiếng ác ôn đứng chỉ huy giữ bốt. Du kích chúng tôi vây chặt mấy ngày
                     liền. Bộ đội chủ lực đưa súng lớn bắn mấy phát vào đồn làm chúng rất hoang
                     mang, có mấy tên trốn ra hàng. Nắm thời cơ, du kích lấy ống bương, cấy chuối

                     cắm cành cây nguỵ trang làm đại bác và súng cối giả để uy hiếp địch và kêu gọi
                     chúng đầu hàng. Mấy tên cầm đầu ngoan cố. Chúng tôi phá rào, đột nhập bắt
                     sống hàng loạt, tước hết vũ khí và cho san bằng lô cốt..
                            Đến đoạn tôi đuổi băt tên đồn trưởng, thấy Bác gật gù, tôi thêm bình tĩnh

                     kể tiếp:
                            - Thì ra nó không phải là đồn trưởng, thằng này được giao thế mạng chỉ
                     huy. Còn tên đồn trưởng, mấy lần nó đã tự tay tra tấn cùm kẹp tôi, tôi biết. Tôi
                     giao tên tù binh chỉ huy mới của đồn cho anh chị em. Hỏi tên này, nó bảo ông

                     xếp bốt nó trốn đâu từ sáng. Thế là tôi lùng khắp các ngóc ngách,chẳng thấy dấu
                     vết nó đâu. Tôi sở dĩ mất công nhiều về việc lùng bắt nó là vì hôm bắt tôi, nó có
                     khẩu súng lục, nó gí vào ngực tôi. Tôi phải bắt nó nộp khẩu súng đó để dùng cho
                     bộ đội du kích. Vậy mà không đạt được. Nó lủi đấu mất. Thắng trận thì vui,

                     nhưng ước mơ cá nhân, lời hứa với anh em chưa đạt được. Với lại, tôi mà có
                     khẩu súng ngắn giấu trong người, thì tôi còn tóm được nhiều tên gian ác, bắt
                     chúng đền tội trước nhân dân…


                                                                266
   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271