Page 143 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 143

Tôi đành phải mang về và rất sợ các anh ở nhà phê bình vì đã bao lần đưa

                     thức ăn cho Bác, Bác để dành anh em mà tôi vẫn mang về. Tới nơi tôi kể lại
                     chuyện cho các anh nghe và sau đó chuyển cho đồng chí Phạm Văn Đồng và
                     một đồng chí nữa, hai người ốm yếu nhất lúc đó ăn.
                           Bác có thói quen hay dành phần quà cho người khác, như sau này tại  Pa-ri,

                     Bác đã lấy một quả táo cho một em bé Pháp. Lúc ở Tân Trào, một lần đi dự tiệc
                     của cơ quan Đồng minh về, Bác dành phần cho mọi người gói thuốc lá Caraven.
                     Vỏ bao là hộp màu đỏ rất đẹp. Đưa bao thuốc lá cho mọi người, Bác bảo:
                           - Bác đi dự về và phần cho các chú bao thuốc.

                           Trong số người ở lại thì chỉ có một mình tôi là nữ, không hút thuốc. Tôi
                     nghĩ: ''Bác lấy phần thuốc lá thì mình chẳng có được gì?''. Song tôi cũng chợt
                     nghĩ: ''Một lúc nữa các anh ấy hút thuốc hết mình xin cái vỏ bao''. Chỉ nghĩ vậy
                     song tôi cũng không nói ra. Lúc các anh đang hút thuốc, thấy có tôi là nữ không

                     hút thuốc, Bác bảo:
                           - Bác sơ ý không dành quà cho cô Chi. Rồi quay sang phía các anh, Bác
                     tiếp: "Các chú hút thuốc đi rồi cô Chi lấy cái hộp thuốc lá kia làm cái đựng kim
                     chỉ. Lần sau Bác sẽ có phần cho cô''. Tôi giật mình: "Sao mà Bác đoán trúng ý

                     mình thế''. Từ đó về sau, Bác thường lấy phần cho tôi một thỏi sô cô la.
                           Hồi đó ở Tân Trào có các phi công Mỹ trong các đơn vị Đồng minh. Bác
                     rất thân với một số người trong đó. Một lần Bác được họ tặng chiếc áo bludông
                     của Mỹ. Nhưng năm đó áo bludông như thế rất hiếm, không phải ai cũng có.

                     Bác mang về, song không mặc và bảo với chúng tôi: "Hôm nay Bác được tặng
                     một chiếc áo bludông Mỹ, song Bác không mặc đâu. Các chú đông thế này Bác
                     không biết cho ai cả. Thôi thì mọi người cùng bốc thăm, ai bắt được trúng thăm
                     thì nhận áo vậy nhé!". Bác bảo làm cho mỗi người một thăm để cùng bốc. Tôi

                     nghĩ là chiếc áo bludông to thế kia thì mặc cũng chẳng được nên bảo các anh em
                     không làm thăm. Thấy vậy Bác bảo:
                           - Cô Chi cứ bốc thăm đi chứ!
                           - Cháu là nữ, mặc chiếc áo sao được mà bốc thăm ạ!

                           - Không được! Cứ làm thăm cho cô Chi, nếu bắt được áo thì cứ giữ để nay
                     mai chú Kỳ ở Côn Đảo về thì để cho chú ấy mặc!
                           Lúc này, chồng tôi (Đào Duy Kỳ) vẫn đang bị giam ở Côn Đảo. Tôi không
                     hề nghĩ là mình bốc thăm được áo và giữ phần cho chồng mình. Vậy mà Bác đã

                     nghĩ tới điều đó. Mọi người đều đồng tình và làm thăm cho tôi. Và không biết
                     run rủi như thế nào mà tôi lại bốc đúng thăm được nhận áo, Bác trao áo cho tôi
                     và nói:
                           - Cô cứ giữ lấy và cất vào ba lô ấy!

                           Sau này, tôi tham gia vào phong trào Nam tiến cùng đoàn với anh Lê Đức
                     Thọ và gặp lại chồng mình. Anh Kỳ cũng vừa từ nhà tù Côn Đảo ra. Tôi kể lại
                     chuyện và đưa chiếc áo, anh Kỳ mừng lắm. Chúng tôi vào tới Huế. Cũng như


                                                                143
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148