Page 138 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 138

Đang nghĩ, Ông Cụ đã trở lại. Tôi tưởng như cơn sốt giảm hẳn, liền ngồi

                     dậy, sẵn sàng nhận thuốc uống.
                           Thấy vậy, Ông Cụ cười bảo:
                           - Đồng chí cố gắng như vậy là tốt, bây giờ đồng chí uống một viên, còn
                     chiều uống viên nữa.

                           Nói  xong,  Ông  Cụ  dốc  trong  chiếc  lọ  con  ra  hai  viên  ký  ninh  trắng.
                     Thoáng nhìn, tôi thấy trong lọ còn chừng hơn chục viên nữa. Tôi đoán đó là
                     thuốc riêng của Cụ.
                           Sau khi tôi uống thuốc, Cụ dặn thêm:

                           - Hễ đỡ, đồng chí phải dậy đi lại mới được, nằm nhiều là dễ bị con ma ốm
                     nó quật đấy! Bây giờ tôi về làm việc.
                           Ông Cụ đi, tôi lặng nhìn theo, không biết nói gì. Còn lại một viên thuốc,
                     tôi đặt giữa lòng bàn tay, hết nhìn viên thuốc tôi lại nhìn về phía lán Ông Cụ ở.

                     Viên thuốc lúc này sao mà quý vậy! Ông Cụ vừa là thượng cấp, vừa là thầy dạy
                     học, vừa là thầy thuốc của mình! Hình ảnh này in sâu vào trí nhớ tôi cũng như
                     ngọn núi Cứu quốc trên quê hương đã in vào trí nhớ tôi từ nhỏ, không bao giờ
                     có thể quên được.

                           Tôi khỏi bệnh thì ngày 1-5 đã đến. Hôm ấy, chúng tôi cố gắng động viên
                     nhau làm cho xong nhà để có thành tích kỷ niệm ngày Quốc tế lao động. Tôi
                     mới mệt nên được phân công vá quần áo cho anh em. Tôi đang vá áo, chợt đồng
                     chí liên lạc lên, mang theo một số báo và tài liệu, ngoài ra còn có một hộp gì

                     màu đỏ rất đẹp. Tôi đòi xem nhưng đồng chí liên lạc bảo:
                           - Không được, đây là quà ở xa gửi biếu Ông Cụ.
                           Sau khi đồng chí liên lạc về, Ông Cụ mang cái hộp ấy xuống bếp. Giữa lúc
                     đó, tôi cũng có việc xuống đấy. Tôi thấy Ông Cụ đang bảo đồng chí Trần Định

                     (một đồng chí cũ lúc ấy vừa bảo vệ Bác vừa làm cấp dưỡng).
                           - Đồng chí đổ một nồi nước đủ cho mỗi anh em một bát, có ít gạo nếp ta
                     đem nấu, khi nhừ gạo, đồng chí cho hộp mật này vào.
                           Đồng chí Định ngần ngừ nói:

                           - Thưa Bác, cái này để Bác dùng (trong chúng tôi lúc ấy chỉ có đồng chí
                     Định gọi Ông Cụ là Bác) vì sức khỏe Bác chưa được tốt.
                           Ông Cụ bảo:
                           - Tôi mệt thì anh em cũng mệt. Hôm nay là ngày 1-5 tôi được quà từ ngoài

                     gửi biếu, anh em cũng phải có phần.
                           Nghe Ông Cụ nói, đồng chí Định tỏ vẻ miễn cưỡng vâng lời.
                           Chờ Ông Cụ đi khỏi, tôi vào xem chiếc hộp. Đó là hộp mật ong khô, rất
                     quý. Có lẽ hộp mật đó làm ở một nước có kỹ nghệ thực phẩm gửi tới, nhãn hiệu

                     không phải chữ Pháp nên tôi không biết. Tôi bàn với đồng chí Định nấu một
                     nửa, còn giành lại cho ông Cụ một nửa. Đồng chí Định cười bảo rằng:




                                                                138
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143