Page 140 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 140

Một đồng chí trả lời:

                            - Thưa Cụ, phải kiên quyết chiến đấu để diệt chúng ạ.
                            Cụ chỉ bó tài liệu hỏi:
                            - Nếu trong lúc chiến đấu, ta vì lực lượng yếu phải rút đi nữa thì số tài liệu
                     này sẽ làm thế nào?

                            Chúng tôi mỗi người một ý trả lời:
                            - Dạ, ta phải đốt đi ạ!
                            - Không được, tài liệu rất quý. Ta phải biết cất giấu vào rừng hoặc chôn
                     giấu đi, để khi chiến đấu không lo mất, có phải rút lui cũng không ngại. Sau đó

                     ta sẽ quay lại lấy.
                            Ông Cụ nghe xong liền kết luận:
                            - Các đồng chí đều nói đúng. Nếu giặc tới, chúng ta phải kiên quyết chiến
                     đấu, tài liệu cũng như sinh mệnh của ta, phải bảo vệ đến cùng. Vậy ta nên tìm

                     cách tạm cất giấy tờ đi để khi xảy ra chiến đấu, ta hoạt động được dễ dàng.
                            Chúng tôi đào một hố sâu, bỏ hòm tài liệu xuống, lấy lá khô ngụy trang.
                     Ông Cụ lại bảo:
                            - Đừng lấp đất vội, cứ chuẩn bị sẵn, khi nào cần sẽ hay. Bây giờ, các đồng

                     chí nên nghiên cứu cách đánh khi địch tới đây.
                            Trong lúc chúng tôi để một đồng chí cảnh giới rồi tụm lại bàn bạc cách
                     đánh, Ông Cụ lấy sách ra đọc. Khi thấy chúng tôi bàn bạc xong, Ông Cụ ngừng
                     đọc, bảo tôi báo cáo lại kế hoạch. Nghe xong Cụ bảo:

                            - Được, các đồng chí chuẩn bị như vậy là tốt. Ta nhân việc này mà tập
                     dượt cho quen, có giặc tới ta sẽ đánh!
                            Khoảng  gần  chín  giờ  sáng,  từ  xa  vọng  lại  một  tràng  tiểu  liên  rồi  súng
                     trường, lựu đạn liên tiếp nổ. Từ đèo đến chỗ chúng tôi, đường chim bay chỉ

                     khoảng hơn một cây số, chúng tôi lại ở trên núi cao nên nghe rất gần.
                            Một đồng chí gác chạy tới báo với Ông Cụ. Ông Cụ bảo:
                            - Tôi cũng nghe thấy rồi.
                            Nói xong, Ông Cụ lại tiếp tục đọc sách.

                            Ngồi nghe súng nổ, tôi rất sốt ruột. Tôi phấp phỏng nghĩ không biết chúng
                     nó đông không, ta có thắng không? Nếu chúng tràn vào được, nhân dân sẽ thế nào?
                           Súng nổ dồn dập một chập rồi thưa dần, sau đó im bặt. Ông Cụ đặt sách,
                     vẻ vui mừng hiện trên nét mặt. Chúng tôi thầm thì phán đoán. Như biết được ý

                     nghĩ của chúng tôi, ông Cụ bảo:
                           - Chắc là thắng rồi, vì những tiếng súng về sau mỗi lúc một xa. Vả lại, trận
                     này ta nắm rõ địch, ta lại chủ động từ đầu.
                           Đúng vậy, đến quá mười một giờ, có tiếng hú từ dưới cơ quan vọng lên.

                     Chúng tôi hú trả lời. Lát sau một đồng chí lên báo cáo là quân ta đã đánh tan
                     cánh phỉ đó và thu được nhiều vũ khí.




                                                                  140
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145