Page 139 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 139

- Tính Bác vậy, Bác đã bảo là phải làm đúng, nếu bớt lại, Bác bắt nấu lần

                     nữa thì lại mất công.
                           Trưa 1-5 năm đó chúng tôi được thưởng thức một bữa chè mật ong đặc
                     biệt. Hương vị thơm ngọt của bát chè tưởng như bây giờ vẫn còn nguyện vẹn
                     trong tôi.


                                                                     *
                                                                  *     *


                           Đầu tháng 7 năm 1945, lớp học chính trị đã hết, các học viên đã đi công
                     tác, cơ quan vợi một số người. Sáng hôm ấy, chúng tôi vừa rửa mặt xong, chợt
                     có tin báo: Một toán phỉ và đặc vụ của Tưởng, mượn cớ chống Nhật (thực ra có
                     liên hệ với Nhật) đang tiến vào đèo De để dò la căn cứ địa của ta. Một bộ phận

                     Giải phóng quân đã mai phục đón đánh chúng. Vì trận địa gần cơ quan quá, các
                     đồng chí có trách nhiệm bảo vệ bèn đề nghị Ông Cụ tạm lánh. Được Ông Cụ
                     đồng ý, đơn vị chúng tôi để lại già nửa bảo vệ cơ quan, nếu phỉ tràn qua sẽ đánh,
                     còn một tổ năm đồng chí do tôi chỉ huy, bảo vệ Ông Cụ và tài liệu tạm tránh đi

                     nơi khác.
                           Trước lúc ra đi, Ông Cụ kiểm tra lại việc gói buộc tài liệu, việc bố trí hành
                     quân, chuẩn bị súng đạn của chúng tôi một cách tỉ mỉ, kiểm tra xong Ông Cụ dặn:
                           - Các đồng chí đi phải giữ bí mật, không được gõ vào cây nứa gây tiếng

                     động, không được phát đường, bẻ lá. Đồng chí đi sau cùng phải xóa dấu vết của
                     anh em đi trước. Các đồng chí rõ chưa?
                           Chúng tôi trả lời:
                           - Dạ, rõ rồi ạ.

                           Ông Cụ gật đầu nói:
                           - Được, chúng ta đi.
                           Chúng tôi lên đường, nhằm phía đỉnh núi cao nhất leo lên. Đường đi dốc
                     đứng, lại không được phát dây leo cành lá ngáng đường, nên càng khó khăn.

                     Chúng tôi đi chầm chậm để giữ sức cho Ông Cụ, vì lúc đó Ông Cụ không được
                     khỏe lắm. Trong lúc đi đường, chúng tôi xin đeo hộ Ông Cụ chiếc túi dết, nhưng
                     Ông Cụ không đồng ý.
                           Lên đến gần mỏm núi, nơi có một gốc cây to sạch sẽ và có chỗ ngồi bằng

                     phẳng,  chúng  tôi  dừng  lại  tạm  nghỉ.  Chúng  tôi  toan  chặt  lá  để  Ông  Cụ  ngồi
                     nhưng Ông Cụ không cho. Ông Cụ tự tìm lấy chỗ ngồi trên một mỏm đá. Vừa
                     ngồi xuống, Ông Cụ liền giải thích cho chúng tôi rõ, phải giữ bí mật như vậy để
                     nếu kẻ địch có tiến tới lán, chúng cũng không biết chúng tôi đi về phía nào mà

                     truy tìm.
                            Giải thích xong, Ông Cụ đặt câu hỏi:
                            - Nếu địch tới đây thì ta đối phó thế nào?


                                                                  139
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144