Page 137 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 137
Ra về, vừa đi vừa nghĩ: "Có lẽ Ông Cụ bảo đồng chí Việt tới nói thêm để
cho tôi hiểu thấu đây. Ông Cụ có lẽ trông thấy lòng mình…".
*
* *
Công tác và học tập được ít bữa thì một buổi trưa tôi bỗng thấy người mệt.
Không thể cùng anh em vào rừng kiếm củi được, tôi liền xin phép đồng chí
Hồng Thái ở lại nhà nằm nghỉ. Vừa đặt mình xuống, cơn sốt đã kéo đến, tôi
quấn chặt hai chiếc chăn mà người vẫn run lên bần bật, hai hàm răng đánh vào
nhau lập cập. Lúc đó, tôi chỉ ước có ai đè lên người giữ hộ, hoặc có lò than ở
bên cạnh thì mới ghìm cơn rét lại được.
Lát sau, cơn rét lui, cơn sốt lại đến. Người tôi như lò than, đầu nhức buốt.
Tôi nghĩ vẩn vơ: "Giá mình ở nhà thế nào bà mẹ, cô em gái lúc này cũng đã
đánh cảm và nấu nước xông cho mình rồi. Từ dạo bắt đầu vào Việt Minh, mẹ tôi
ở nhà không có ai giúp đỡ liền lấy cho tôi một cô vợ, vừa lấy buổi sớm thì buổi
chiều tôi đã đi. Chẳng biết cô ta bây giờ thế nào? Giá ở nhà, thế nào cô ta cũng
nấu cho tôi bát cháo gà để sau cơn sốt dậy ăn cho tỉnh người. Nghĩ hết chuyện
nhà lại nhớ tới hiện tại - "Ở đây tình đồng chí thì thật là cao nhưng mọi thứ thiếu
thốn quá!". Suy nghĩ như vậy tôi thấy nhớ nhà da diết. Nhưng hình ảnh Ông Cụ
và gương anh dũng của đồng chí Hoàng Văn Thụ lại động viên tôi chống với
bệnh tật, gian khổ. Tôi đang miên man suy nghĩ thì chợt có người đi nhè nhẹ đến
bên rồi ngồi xuống giường. Một bàn tay mát dịu sờ vào trán tôi, tiếp đó là tiếng
hỏi thân thuộc:
- Đồng chí nào mệt đây?
Tôi giật mình nhận ra tiếng ông Cụ, vội bỏ chăn ra.
Ông Cụ vẫn đặt tay lên trán tôi, đôi mắt nhìn như muốn hỏi: "Đồng chí sao
thế? Có mệt lắm không?"
Cảm động quá, tôi vội thưa:
- Thưa Cụ cháu bị sốt rét, bây giờ đỡ rồi.
Ông Cụ gật đầu bảo:
- Đồng chí cố ngồi dậy dựa vào cột cho đỡ mệt. Tôi đi lấy thuốc cho đồng
chí uống.
Nghe tiếng ''thuốc'' tôi tỉnh cả người, vì mỗi viên thuốc trong hoàn cảnh
lúc bấy giờ rất quý giá, song thấy Ông Cụ phải bận mình, tôi lại thấy ngài ngại.
Tôi toan thưa lại thì Ông Cụ đã đi rồi. Nhìn theo mái tóc đốm bạc, đôi vai gầy
của Ông Cụ lòng tôi nao nao. Tôi biết giờ này là giờ đọc sách của Cụ. Nhưng
sao Cụ lại tới lán của chúng tôi? Có lẽ trong lúc sốt rét, tôi run làm động sàn nứa
nên Ông Cụ biết. Tôi đã học y tá mà tôi chưa giúp gì cho anh em trong đội, bây
giờ chính tôi lại được Ông Cụ săn sóc.
137