Page 132 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 132

tổ chúng tôi lần này sẽ có tầm quan trọng hơn công tác trước đây nhiều. Đồng

                     chí Hồng Thái đưa chúng tôi đi về phía bắc đình Tân Trào một quãng xa, rồi tạt
                     xuống lội ngược dòng suối tới nơi có một bụi rậm thì rẽ quặt lên đồi, chúng tôi
                     men theo sườn núi đi mãi cho tới khi qua một vọng gác thì tới đỉnh núi. Cơ quan
                     đóng ở ngay trên đỉnh núi này. Đứng ở đấy, chúng tôi có thể quan sát khắp cánh

                     đồng Tân Trào, dòng sông Đáy, đèo De v.v…
                           Cơ quan là một lán dài ngăn đôi, bên nửa rộng có nhiều người ở, vũ khí để
                     ở đầu chỗ nằm, toàn các-bin và tiểu liên ''tôm-sơn''. Còn bên nửa hẹp thì đặt điện
                     đài và có một số đồng chí đang làm việc. Cách lán đầu chừng ba mươi thước có

                     một lán nho nhỏ nữa.
                           Thấy kiểu súng của các đồng chí ở cơ quan, tôi mừng lắm. Ở giải phóng
                     quân, được thấy đồng chí Quang Trung mang khẩu các-bin và một số đồng chí
                     cán bộ trong trung đội có tiểu liên, tôi rất thèm. Tôi thường ước ao sẽ có ngày

                     được giao sử dụng những vũ khí ấy. Bây giờ đến cơ quan này, tôi hy vọng mình
                     cũng sẽ được trang bị súng tốt như các đồng chí khác… Khi nhìn thấy điện đài,
                     tôi càng mừng. Tôi nghĩ thầm lực lượng cách mạng của ta đã lớn mạnh nên phải
                     dùng phương tiện khoa học để chỉ huy đi xa, chứ không bó hẹp riêng trong Khu

                     giải phóng nữa.
                           Chợt, tôi nghe có tiếng ho từ phía lán nhỏ, rồi một Ông Cụ gầy, tay chống
                     gậy đi lại. Cụ mặc áo ngắn kiểu người Nùng hàng cúc giữa bằng vải, cổ cao
                     Quần và áo đều màu chàm đã bạc. Đầu ông cụ đội chiếc mũ vải kiểu các cụ già

                     người Nùng. Cụ đi thẳng tới chỗ chúng tôi. Thấy Cụ đi tới mọi người đều đứng
                     nghiêm chỉnh, và khi Cụ tới gần ai thì người ấy đều né ra để nhường bước.
                           Thấy chúng tôi, Ông Cụ vui vẻ hỏi:
                           - Các đồng chí mới đến phải không?

                           Tôi vội trả lời:
                           - Báo cáo đồng chí, chúng tôi mới đến.
                           Ông Cụ gật đầu bảo:
                           - Tốt, đồng chí Hồng Thái cần giao nhiệm vụ và giúp đỡ các đồng chí ấy

                     công tác.
                           Nói xong, Ông Cụ đi xuống phía nhà bếp.
                           Có lẽ Ông Cụ tuổi khoảng gần sáu mươi, mái tóc đã đốm bạc, người Cụ
                     tuy gầy gò nhưng cặp mắt rất sáng, nghiêm nghị, vầng trán cao, giọng nói rõ

                     ràng, ấm áp, tôi vừa gặp lần đầu đã cảm thấy gần gũi ngay được.
                           Ông Cụ đi khỏi, một đồng chí cũ nói như giới thiệu với tôi:
                           - Đấy! Ông Cụ đấy!
                           Giới thiệu như vậy chỉ làm tôi càng thêm bỡ ngỡ và tôi đã biết Ông Cụ là ai đâu!

                           Đêm ấy, sau khi được đồng chí Hồng Thái giao nhiệm vụ cụ thể, lại được
                     sinh hoạt cùng tiểu đội cảnh vệ, chúng tôi mới rõ cơ quan ở đây là rất quan
                     trọng, Ông Cụ là cán bộ thượng cấp, ở đây có điện đài và hai lớp học: lớp học


                                                                132
   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137