Page 130 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 130
Anh em tôi sung sướng ì ạch khiêng những hòm đạn, hòm súng, thuốc
men, điện đài do máy bay thả xuống. Về đến trường, chúng tôi mở những hòm
súng các-bin, tôm-xơn, côn-bát còn trơn dầu mỡ, mắt ai cũng sáng lên.
Một kỷ niệm sâu sắc nữa của tôi ở Trường quân chính kháng Nhật là tôi
được Bác Hồ trao nhiệm vụ. Sáng hôm ấy đồng chí Hoàng Văn Thái bảo tôi đến
Tân Trào gặp Bác Hồ. Trên đường đi, tôi hồi hộp, không hiểu có việc gì mà
đồng chí Hoàng Văn Thái không nói cho tôi rõ. Tôi chưa được gặp Bác bao giờ,
từ lâu tôi vẫn ước ao được gặp Bác. Nay ước ao đó được thực hiện, lòng tôi tràn
ngập niềm vui sướng. Tôi đi như bay đến Tân Trào. Đến nơi tôi được đồng chí
liên lạc dẫn sang lán Nà Lừa gặp Bác. Thấy Bác, tôi đứng nghiêm chào. Bác bảo
tôi:
- Bác giao cho chú nhiệm vụ đưa sĩ quan người Mỹ đi tìm địa điểm xây
dựng sân bay đánh Nhật. Chú làm được không?
Tôi chưa hết xúc động. Tôi nhớ lại ngày còn học ở Trung Quốc trong đội
biệt động do đồng chí Hoàng Văn Thái làm đội trưởng. Vào một ngày sắp bế
giảng khóa học tháng 9 năm 1944, có một ông cụ mắt sáng, dáng cao cao, đến
trường gọi đồng chí Hoàng Văn Thái ra ngoài nói chuyện. Anh em trong đội biệt
động chúng tôi lúc ấy không biết đó là Bác Hồ. Lần này gặp Bác, tôi nhận ra
ngay. Nhiệm vụ Bác giao cho đột ngột quá. Tôi phân vân không biết nhiệm vụ
huấn luyện quân sự của tôi ở trường ai thay. Tôi đang băn khoăn thì Bác hỏi:
- Chú làm quân sự thế à? Chú đi hay không phải trả lời ngay chứ. Sao chú
im lặng lâu thế?
Tôi sực tỉnh, vội thưa:
- Vâng. Thưa Bác cháu đi.
Trong những ngày tôi dẫn người sĩ quan Mỹ đi tìm địa điểm xây dựng sân
bay tôi, càng nghĩ càng thấm thía lời nói của Bác Hồ. Tác phong quân sự của
Bác nhanh nhạy, dứt khoát. Qua đó, Bác đã cho tôi một bài học. Hình ảnh Bác,
lời nói của Bác in sâu trong ký ức tôi, thôi thúc, nhắc nhở tôi làm tròn mọi
nhiệm vụ trên bước đường chiến đấu lâu dài.
130