Page 142 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 142

1
                                  NHỮNG MẨU CHUYỆN BÁC HỒ Ở TÂN TRÀO

                                                                                      TRẦN THỊ MINH CHÂU
                                                                      Nguyên phụ trách Văn phòng Uỷ ban
                                                                                         Khu giải phóng ở Tân Trào năm 1945


                                    57 năm đã qua, song trong tôi những ký ức về những ngày ở Tân Trào
                     vẫn luôn sống động. Khu giải phóng được thành lập (4-6-1945), đang tham gia
                     phong trào du kích ở Võ Nhai, Đình Cả, tôi chuyển về Tân Trào và được giao

                     phụ trách Văn phòng của Ủy ban Khu giải phóng. Lúc này Ủy ban có hai bộ
                     phận: Bộ phận quản lý do anh Kháng - lúc đó tên là Lý - phụ trách, còn văn
                     phòng do tôi - lúc đó lấy tên là Chi - phụ trách. Trong thời gian này Văn phòng
                     Khu giải phóng chỉ có mình tôi là nữ nên Bác có ưu ái hơn.

                           Những ngày gần tới Tổng khởi nghĩa, Bác ốm luôn và gầy lắm. Có lúc
                     Bác không thể đi lại được. Mọi người ai cũng lo lắng, nhất là anh Văn chạy
                     ngược chạy xuôi tìm cách chữa cho Bác. Ai cũng cố gắng bồi dưỡng cho Bác.
                     Một hôm nhân có người từ Hà Nội lên mang theo một ít hạt sen, tôi bàn với các

                     anh nấu cháo gà với hạt sen cho Bác và được các anh đồng ý. Tôi ninh một con
                     gà với hạt sen và một ít sâm. Song, ninh xong rồi mà không ai dám mang lên
                     cho Bác cả vì sợ Bác phê bình. Mọi người bàn chỉ có tôi là nữ nên mang lên cho
                     Bác may ra Bác thông cảm và nhận. Tôi bỏ cháo vào cái cà mèn vuông rồi đưa

                     lên. Tôi cũng rất lo. Lên tới lán Nà Lừa nơi Bác ở, thấy Bác đang ngủ, tôi khẽ
                     khàng để cái cà mèn vào phía đầu giường của Bác rồi đi ra. Song sợ chờ lâu
                     cháo nguội và cũng chẳng còn cách nào hơn, tôi lấy một hòn sỏi ném vào phên
                     lán. Thấy động Bác choàng dậy và sờ tay trúng cái cà mèn, rất may là nó không

                     đổ. Ở bên ngoài vừa theo dõi tôi vừa nghĩ: "Bác mở ra biết là cái ăn mà vẫn
                     không biết ai đưa lên, lỡ Bác không ăn là tôi không hoàn thành nhiệm vụ anh em
                     giao phó''. Bác mở cà mèn và suy nghĩ một lúc, Bác sẻ ra một ít xúc ăn. Đợi Bác
                     ăn xong, tôi mới vào lán, Bác hỏi:

                           - Cô mang cái này lên phải không ?
                           - Vâng thưa Bác, cháu mang lên nhưng Bác đang ngủ nên cháu để lại đấy
                     chờ Bác!
                           - Lần sau cô đừng làm thế này nữa. Bác không ăn đâu. Lần này cô mang

                     lên Bác ăn một ít, còn đây cô mang về chia cho anh em.
                           - Thưa Bác, nhưng mà anh em đông lắm chia thế nào được! Cứ để lại đây
                     chiều cháu hâm nóng lên để Bác ăn.
                           - Bác không ăn nữa đâu, anh em đông thì không chia được thật. Nhưng

                     bây giờ cô cứ đưa về xem chú nào ốm yếu nhất thì đưa cho chú ấy ăn.



                     1   In trong cuốn Tuyên Quang vùng chiến khu xưa, Sđd
                                                                142
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147