Page 145 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 145

- Cô Chi biết tiếng nước ngoài không?

                           - Thưa Bác biết tí thôi ạ!
                           - Cô biết tiếng nước nào?
                           - Thưa Bác cháu biết tiếng Pháp và tiếng Hoa.
                           - Thế cô có biết tiếng Anh không?

                           - Thưa Bác, không ạ!
                           - Thế cô ngồi xuống đây.
                           Bác chỉ tôi ngồi xuống cạnh, giơ mấy tờ họa báo tiếng Anh ra và giảng
                     cho tôi nghe nội dung của từng bài. Tôi vẫn thắc mắc: "Bác gọi lên mà không

                     nói gì tới chuyện lúc sáng cả, mà Bác lại giảng cho tôi nghe các bài báo cho mất
                     thì giờ''. Tôi vẫn chưa hiểu ra ý gì cả. Giảng xong Bác bảo:
                           - Thôi nhé, hôm nay Bác giảng cho cô nghe tờ báo của Mỹ, sau này có điều
                     kiện cô phải học tiếng Anh nhé. Một người phải biết nhiều thứ tiếng nước ngoài.

                           Tôi tưởng thế là đã xong, khi ra về Bác lại nhắc: "Ngày mai cô lại lên lớp
                     giảng nhé! Bác không lên dự nữa đâu. Nhưng chú ý dùng từ cho dễ hiểu!".
                           Dù đã kinh qua nhiều cấp ủy, song trước Bác tôi vẫn cảm thấy nhỏ bé, Bác
                     dạy  không  nhiều  song  rất  thấm  thía,  rất  xúc  động.  Bác  đối  với  cán  bộ  thật

                     nghiêm nhưng mà rất tình cảm!
                           Sau ngày Tổng khởi nghĩa thắng lợi, Chính phủ lâm thời bắt đầu về Hà
                     Nội. Bác, anh Văn và một số đồng chí được về, một số người có cả tôi phải ở
                     lại. Đến lúc Bác chuẩn bị về, lúc đó chúng tôi (gồm anh Lý, anh Hoàng Hữu

                     Nam, anh Đàm Quang Trung…) mới buồn ra mặt. Buồn, song không kêu ca
                     phàn nàn gì, ai cũng thắc mắc là tại sao mình không được về. Sáng hôm Bác lên
                     đường về Hà Nội, chúng tôi không ai dậy cả. Bác thấy vậy bèn cho người đi gọi
                     bảo là triệu tập để họp. Khi chúng tôi đến Bác bảo:

                           - Bác biết các cô, các chú người nào cũng muốn về Hà Nội vì đã bao nhiêu
                     năm  nay  thời  cơ  cách  mạng  giành  chính  quyền  đến  ai  cũng  muốn  lắm  chứ.
                     Nhưng đợt này Bác về mà các chú, các cô không được về là vì các chú, các cô
                     nên nhớ rằng có đường tiến và có đường lui. Đừng tưởng rằng kỳ này chúng ta

                     về là không quay trở lại rừng núi, trở lại căn cứ nữa đâu. Cho nên, bây giờ Bác
                     giao cho các cô, các chú nhiệm vụ ở lại giữ căn cứ này. Đây trước sau vẫn là căn
                     cứ của cách mạng. Đây cũng là một nhiệm vụ quan trọng chứ không phải vì lý
                     do gì mà không cho các cô, các chú về xuôi đâu!

                           Lúc này chúng tôi mới hết thắc mắc. Ai cũng vui vẻ, hóa ra chúng tôi ở lại
                     đây vẫn có nhiệm vụ Bác giao chứ không phải Bác đã bỏ rơi, không cho chúng
                     tôi về xuôi.









                                                                145
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150