Page 1056 - DIA CHI TUYEN QUANG_PHAN DAU
P. 1056

1056    ĐỊA CHÍ TUYÊN QUANG



               côi đi khắp nơi tìm lễ vật. Nàng tiên chị       đầu mùa đồng bào làm lễ ăn cơm mới để
               ghen tức, tâu với Ngọc Hoàng rằng nàng          nhớ ơn Sằn Nồng.
               Bảy  chỉ  mải  chơi.  Trong  cơn  thịnh  nộ,        Đồng  bào  Tày  lại  gắn  câu  chuyện
               Ngọc Hoàng biến các đồ lễ và nàng Bảy           hạt thóc với chuyện kể ái tình, truyện kể:
               thành đá. Mùa xuân sau mở hội quần tiên         Nguyên  khi  xưa  có  một  người  chị  dâu

               thấy vắng nàng Bảy, Ngọc Hoàng sai tra          và  người  em  chồng  trong  một  nhà  cùng
               xét, biết rõ sự tình, ngài động lòng thương     có  tình  cảm  với  một  người  con  trai.  Tục
               và lại cho nàng Bảy về tiên giới, rồi cho       truyền hồi ấy hạt lúa to gấp nghìn lần bây
               phép dân mở hội ở Vị Khê vào ngày mùng          giờ, đến mùa chín thì thóc nhà ai bay về
               9 tháng giêng - là ngày nàng giáng trần,        nhà người ấy. Vì sự ghen tuông tranh nhau
               nơi nàng cầu nguyện, gọi là Động Tiên .         nhân ngãi nên người em muốn cho chị dâu
                                                       1
                   Truyện về hạt thóc của đồng bào Kinh,       mình thêm phần vất vả, bèn nguyền một

               Tày, Cao Lan và Pà Thẻn có cốt truyện gần       câu rằng: “Thóc của ai người ấy phải đi
               nhau.  Truyện  kể:  Ngày  xưa,  con  người      gặt lấy về nhà”. Từ đó, đến mùa lúa chín
                                                                                                 2
               trồng lúa, khi chín lúa tự tìm về nhà nuôi      ai cũng phải tự đi gặt lúa gánh về .
               người, nhưng vì người sơ xuất coi thường            Về sự tích thầy mo, đồng bào Dao kể:

               lúa, từ đó trở đi lúa chín ở lại ngoài đồng,    Ngày xưa, có hai dị nhân tên là Ngiéng Gi
               trên nương, con người phải đi gặt về. Song      và Xi Gi. Một hôm, cả hai cùng ra một hòn
               tình tiết trong truyện của mỗi dân tộc có       cù lao trên biển và thấy một cái ổ hạc bên
               khác nhau.                                      trong  có  hai  quả  trứng  lớn.  Chọc  thủng
                   Truyện Gặt lúa của đồng bào Pà Thẻn         trứng dốc lấy ruột rồi hai dị nhân để hai

               kể: Có một anh chàng lười đến mùa lúa           vỏ trứng hạc vào chỗ cũ. Lúc về, hạc mẹ
               chín không quét dọn kho. Khi lúa chín ùn        ấp mãi, nhưng đôi vỏ trứng rỗng chẳng nở
               ùn về nhà, anh mới cầm đến chổi thì lúa         được gì. Nó bèn lấy một chất lạ hàn đôi vỏ
                                                               lại rồi ấp tiếp. Được hơn một tháng thì lạ
               đẩy  anh  vào  góc  nhà. Anh  liền  lấy  chổi   thay! Trứng nở thành đôi hạc con. Hai dị

               đánh đập, xua đuổi lúa. Lúa giận bỏ lên         nhân bèn cạo lấy chất lạ có tác dụng hồi
               nương và bảo: Từ nay lúa chín con người         sinh, đi chu du thiên hạ trị bệnh cứu người.
               phải tự đi gặt lúa gánh về.                     Đến một bản kia, gặp vị tù trưởng bị bệnh
                   Đồng bào Sán Chay lại kể: Ngày xưa          mất,  hai  người  dùng  thuốc  cứu  sống  lại
               có ông Sằn Nồng đi săn tìm thấy hạt thóc        được. Vị tù trưởng tạ ân nhiều vàng bạc,

               trên  rừng  đưa  về  nhà  ở.  Đến  mùa  xuân    châu  báu.  Tiếng  tăm  hai  dị  nhân  vang
               thóc tự ra đồng mọc, cuối vụ lúa chín tự        khắp  nơi.  Một  hôm,  nhớ  tới  quê  hương,
               kéo về nhà nuôi người. Do người vợ Sằn          hai dị nhân vội quay về. Đến nhà, các ngài
               Nồng  lười  biếng  lại  xua  đuổi  thóc,  thóc   rất buồn rầu vì thấy vợ con đã chết, thịt

               lúa cùng nhau thề không bao giờ tự về nhà       xương rữa nát hết. Hai dị nhân bực mình
               nữa. Sằn Nồng biết chuyện mời thóc trở về       ném thuốc xuống vực sâu, định liều chết
               nhưng không được bèn lấy hạt vung lên           cho xong. Dân chúng hay tin, kéo đến can
               trời thành các vì sao, ông bay lên trời đem     ngăn nhưng việc đã rồi. Muốn an lòng họ,
               thóc gieo cấy bên sông Ngân Hà. Ngày gặt        hai ngài phải hứa rằng, sau khi chết sẽ hiện



                   1. Theo Phù Ninh: Truyện cổ Nà Hang, sở Văn hóa - Thông tin Tuyên Quang xuất bản, 2002, tr.44.
                   2. Theo Nguyễn Văn Huyên: “Tiếng nói và văn chương Thổ”, báo Đông Pháp, số 2543, 1934, tr.5.
   1051   1052   1053   1054   1055   1056   1057   1058   1059   1060   1061