Page 224 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 224
nhiệm vụ này. Ngoài ra chúng tôi còn mở một lớp bổ túc văn hoá buổi trưa cho
anh em cơ quan, hầu như toàn thể phòng tài vụ phụ trách lớp học này tại ngay
phòng chúng tôi, nhà ông Vàng. Một hôm, có cô bé cắp sách tới, là Thu em chị
Cúc vợ anh Tô ở Bản Thi về cơ quan ở cho tiện sum họp gia đình anh Tô. Một
cô gái nhỏ độc nhất, lần đâu tiên xuất hiện tại cơ quan, một điều lạ.
Một đêm, đang ngủ, nghe thấy trâu nhà ông Vàng dậm chân lộp bộp, mũi
thở phì phì. Ông Vàng biết là có cọp nên dậy 2-3 lần, đốt một nắm hương cắm
chuồng lợn dưới sàn, bật dây nỏ phần phật, chắc là để đuổi cọp đi. Trời rét lắm,
tôi lúc tỉnh lúc mê, bỗng nghe tiếng trâu è è trong cổ họng rồi cứ thế xa dần, xa
dần hướng lên núi cao sau nhà. Ông Vàng hô hoán lên, mọi người đốt đuốc vác
súng kíp đuổi theo. Tới nơi trâu đã chết, cọp chưa kịp ăn thịt, mọi người bàn gài
bẫy bằng súng kíp nếu cọp vào kéo xác trâu súng nổ sẽ chết. Chúng tôi chờ cả
ngày hôm sau, đến đêm nghe thấy súng nổ…Sáng ra chẳng thấy cọp đâu mà trâu
thì bị cọp xơi mất một mảng đùi.
Chiến thắng biên giới, chúng tôi được sử dụng chiến lợi phẩm từ mặt trận
gửi về. Nhiều thứ lắm, có kẹo sôcôla từng thỏi lớn, có thuốc lá Tabo đóng hộp
mở nắp nghe xì một tiếng, mùi thuốc xông ra hấp dẫn nhưng nặng lắm, ít người
hút được. Bếp cụ Bả đã có những thùng sắt tây to nhỏ khác nhau đựng bột mì,
mỡ…Đặc biệt có hơn chục chiếc áo capốt bằng dạ lính, ấm lắm, phòng tôi được
chia một cái, rét mặc vào, tối đắp làm chăn. Vì hay hay nên ai cũng thích mặc
chụp ảnh lưu niệm. Mức sống cơ quan được cải thiện hơn, bữa cơm nào cùng có
chất của chiến lợi phẩm. Cụ Bả trổ tài được nhiều hơn, các món ăn có bột mì và
đôi lúc làm cả bánh ga tô vì cụ xưa đã từng làm bếp cho Tây…
Lại về nơi quen thuộc xưa. Chiến thắng biên giới là lý do chúng tôi không
phải kéo dài ở nơi rừng sâu xa xôi này. Chúng tôi xuyên rừng từ bản Vèn qua
làng Mò, Kim Sơn,Yên Thông, Quảng Nạp qua đèo De, Tân Trào rồi về Thia,
Thác Dẫng. Trên đường về, một số anh em đi phục vụ địa hội đảng II, nhà cửa
và hội trường đã sửa lại, thêm vài dãy nhà nữa cho thoải mái.
Một tối, trời rét lắm chúng tôi đang sưởi ấm quanh đóng lửa to đốt giữa hội
trường thì Bác vai đeo túi dết, chống gậy vào cùng đồng chí bảo vệ. Bác đi công tác
đâu về, Bác vào sưởi ấm. Anh Là kêu lên: chân Bác bị vắt cắn no đã rơi ra rồi. Một
dòng máu chảy từ trên mắt cá chân phải xuống, anh Chánh vội chạy về phòng lấy
thuốc. Bác bình thản ngồi xuống lấy que xúc một ít tro nóng đắp ngay vào, chúng
tôi nhìn nhau cười. Động tác này không có gì lạ, chúng tôi thường làm, nhưng là
Bác! Anh Chánh chạy vào, tay cầm viên Sulphamid loay hoay tìm dao cạo. Bác
cười đẩy tay anh Chánh ra và hỏi:
- Trong tro nóng có còn vi trùng không?
Anh Chánh - Dạ! không nói gì thêm, chúng tôi cười vui vẻ, một lát sau Bác
về nhà sàn Hang Bòng nghỉ.
Nhân chuyện vắt cắn, anh Bẩy kể:
224