Page 222 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 222
chôn một bộ bàn ghế bằng tre nứa làm bàn ăn, có khi Bác tiếp khách ở đây. Một
buổi trưa Bác nằm nghỉ trên sàn. Trác ta buộc ngỗng dưới chân sàn, nó kêu
"Kíu! kíu!kíu!" Trác dõng dạc:
- Chú Phóng đâu! buộc ngỗng chỗ khác cho Bác nghỉ, không thì đề nghị
Bác cho thịt đi
Bác còn thức:
- Sao lại thịt, để nuôi chứ
Trác sợ quá, lẳng lặng dắt ngỗng xuống nhà ăn, không dám đả động đến
thịt nữa. Đôi ngỗng lớn lên nhanh chóng, rồi nó đẻ trứng, cho ấp, nở được 5 -6
con ngỗng con. Để nuôi mà, chịu vậy thôi!
Một hôm Bác cho ngỗng ăn, Định đi qua Bác gọi bảo lấy máy ảnh chụp,
bảo Định phóng 2 ảnh, giao cho anh Huỳnh 1 cái để lưu niệm, và viết một lá thư
gửi cho đồng bào biếu ngỗng một ảnh. Vấn đề giản đơn mà sao ý nghĩa làm vậy,
như ý chúng tôi thì thịt rồi còn gì. Không biết cảm nghĩ của đồng bào nào đó
nhận được thư và ảnh đó ra sao. Hồi đó Bác phát động phong trào tăng gia sản
xuất để trường kỳ kháng chiến, túc thực binh cường mà lại.
Thu đông 1950, để chuẩn bị cho giải phóng biên giới phía Bắc. Chúng tôi
1
phải làm một cuộc "vạn lý trường chính" từ Thia ngược lên Đầm Hồng, Bản
Thi, leo đèo lội suối ròng rã một tuần, ngày đi đêm nghỉ, tắt rừng lên làng Nhài,
Thành Cóc, xuyên lên Đầm Hồng, Bản Thi. Để giữ bí mật nên không được đi
đường cái…
Thời gian này cơ quan đã đông, nên tổ chức một đội tiền trạm đi trước lo
cơm nước cho anh em từng chặng nghỉ chân buổi trưa và qua đêm. Chúng tôi
rồng rắn theo sau liên lạc dẫn đường. Ai cũng vác nặng, ngoài tư trang còn phải
đèo thêm hồ sơ tài liệu. Chúng tôi leo đèo lội suối, xuyên rừng qua bản này sang
bản khác, thôi khỏi nói đến cảnh đẹp dọc đường. Ngày đầu ai cũng hăng hái,
ngày thứ hai đã thấm mệt, ngày thứ ba trở đi thì bở hơi tai nhưng anh em vẫn cố
bám theo. Trương Công Lạng khoẻ nhất đoàn, Lạng gánh hai vạc to bằng gang,
một bên đầy gạo, một bên nồi niêu bát đĩa nặng lắm. Lạng lại là một cây văn
nghệ có tài ứng khẩu hò lơ, những lúc vất vả nhất. Tôi còn nhớ hình ảnh Lạng
đã leo lên trước đứng trên mỏm đá cao gánh vẫn trên vai cất giọng hò lơ động
viên chúng tôi leo lên, một giải thác nhỏ đổ xuống bên cạnh, ví là dốc đá nước
tràn qua nên trơn lắm. Tôi chống gậy lần từng bước, thế mà Lạng cứ trèo băng
băng. Ở dưới nhìn lên, hình ảnh Lạng trọn vẹn in trên nền trời xanh. Lạng làm
khoẻ nhưng ăn cũng khoẻ, sức vóc to con, chẳng thế mà riêng Lạng được ăn 2
suất cơm kể cả những lúc thiếu gạo ăn, ăn xong còn thót bụng lại cho chúng tôi
xem ra vẻ còn đói. Có lẽ Lạng chẳng bao giờ được ăn no. Tuy mệt chúng tôi
1 Thuộc xã Tân Trào, huyện Sơn Dương
222