Page 227 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 227
Phòng hành chính của cơ quan nay sử dụng làm cửa hàng "mậu dịch".
Một cái tên lạ lẫm nghe Tàu lắm, có lẽ đây là cửa hàng đầu tiên của nước ta
mang tên mậu dịch Ban tiếp tế ATK mở để phục vụ nhân dân và cán bộ trong
vùng. Cửa hàng trưởng là chị Thường vợ anh Kháng, đều là hàng Tuyên Quang
đưa sang thông dụng như bát đĩa nhôm và men, dụng cụ nhà bếp, vải vóc, kim
chỉ, chỉ thêu, bật lửa, cắt móng tay, mì chính…Tôi đến xem và mua một hộp
đựng thuốc lá dẹt bằng nhôm, nắp có khắc hình Thiên An Môn. Xem chừng
khách hàng cũng khá đông, cán bộ cũng có và dân chúng có…
Tôi, từng bước, từng bước, chậm rãi từ nhà này sang nhà kia của cơ quan,
bên phòng 7 nhà còn nhưng mối xông lên tận nóc. Cây tai chua cao vút vẫn còn
đó, quả rụng la liệt, chiếc ghế kia tôi không dám ngồi vì có lẽ mối xông ruỗng
rồi… Tôi sang văn phòng, mỗi bước đi là bao nhiêu kỷ niệm, phòng khách còn
đó, hội trường còn đó vì còn được sử dụng, có người chăm sóc quét dọn nên vẫn
nguyên vẹn. Chiếc ghế xưa bên sân bóng cũ còn đó, tôi lững thững xuống thác
Dẫng, những tảng đá lô nhô như có nhiều rêu phong hơn, nước vẫn ào ào chảy,
bên kia sông mấy cây to vẫn còn, cành vươn ra tới giữa sông … Hốc cây có tổ
ong đây, cao hơn một với tay thôi, ong đến rồi ong lại đi. Đỗ Uông thích lắm,
dày công nghiên cứu về đời sống con ong và đã một lần thuyết minh về con ong
ở hội trường kia cho chúng tôi nghe. Hòn đá to phẳng, nước chảy men quanh,
nơi chúng tôi vẫn tắm giặt. Tảng đá này, nơi Bác đã xuống rửa chân tay hôm
nào trước khi vào bữa ăn tối cùng chúng tôi. Chỗ kia, nơi Bác thường tắm, ngâm
nước đến cổ mà Định đã nhanh tay bấm được, còn ảnh lưu niệm đó. Vườn rau
không còn nữa, nhưng tôi còn phân biệt nơi đâu là hàng rào chắn gà, đâu là
luống rau tía, đâu là cải bắp, su hào, súp lơ nữa. ..
Phòng của anh Huỳnh và Đào Ngọc My đây! nơi các anh ngồi làm việc.
Mới ngày nào anh Lê Văn Giạng nhận quà của Bác tại đây để sang tận nước bạn
Lào giúp Pathét Lào kháng chiến chống Pháp. Bác thương anh Giạng lắm, Bác
cho anh Giạng nhiều thứ từ đôi bốt, cái áo choàng đi mưa, cái bút máy….cái nào
Bác cũng tận tay viết mấy chữ "Bác cho Giạng" thật trìu mến, không biết anh
Giạng nay còn lưu lại những vật kỷ niệm này không. Anh Huỳnh lại phải ghen
với anh Giạng, vì Bác chẳng chính thức cho anh Huỳnh cái gì, anh Huỳnh dùng
thoải mái. Quà của Bác được nhân dân biếu nhiều, nhưng Bác dùng có là bao,
thường làm quà cho các cơ quan lân cận và làm phần thưởng cho các ngành và
địa phương. Đợt công tác dài ngày của anh Giạng với một cần vụ là Lê Văn Duy,
anh Duy nói, gian khổ nhiều, vất vả lắm, được nhân dân Lào đón tiếp tốt. Anh
Giạng về ít ngày, cơ quan có thêm phòng Lào và Miên chuyên lo giúp đỡ cách
mạng 2 nước, có thời gian Hoàng thân Xunanuvông và ông Sơn Ngọc Minh cũng
lưu lại Việt Nam công tác bên cạnh Bác cho đến hoà bình năm 1954 về Hà Nội.
Phòng họp, nơi Hội đồng chính phủ họp mà anh Cù Huy Cận làm Tổng
thư ký vẫn còn đây, nơi được treo tấm ảnh Bác tôi vẽ ngày nào, nơi chứng kiến
227