Page 221 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 221

Chúng tôi ai cũng khóc, bao kỷ niệm về bác, tháng một lần bác đến họp

                     Hội đồng chính phủ ở hội trường, bác nhanh nhẹn hoạt động như thanh niên, bác
                     cũng để râu nhưng không dài và đẹp như Bác Hồ. Bác đã kiên quyết xử Trần Dụ
                     Châu tham ô, sa đoạ, lãng phí số một thời đó với án tử hình. Một tấm gương lớn
                     cho chúng tôi. Một nhà cách mạng lão thành được chúng tôi tôn vinh và kính

                     trọng…
                             Một lần, vào khoảng trưa có điện thoại từ trạm 14 gọi về (trạm ở gần lán
                     Nà Lừa hiện nay): Bác có khách Tây đến thăm. Chiều hôm đó, một ông Tây
                     ngồi trên ngựa ngật ngưỡng, một đồng chí dắt vào. Đồng chí Lê-ô-phi-ghe, Bác

                     đã chờ sẵn ở ngồi nhà sàn nhỏ cạnh vườn rau . (Mọi lần Bác ở bên 41 bên kia
                     sông). Anh Vũ Đình Huỳnh tiếp khách ở nhà có cửa sổ tròn bên bờ thác. Bác
                     đến làm việc, đến bữa Bác mời khách ăn cơm. Anh Đào Đức An chạy vội xuống
                     bếp bảo Sức làm thêm đĩa trứng ốp lết để Bác mời khách. Bữa cơm chắc là đơn

                     giản như mọi lần thôi, chỉ có thêm đĩa trứng. Thấy Sức chạy xuống lại chạy lên,
                     chắc là lấy thêm cho khách, tôi thấy khách cứ đứng nhìn, sau cũng ngồi xuống
                     ăn. Tôi nhìn từ xa, không biết ông khách nghĩ gì về bữa cơm của Bác, có thông
                     cảm không

                            …
                            Hôm đó trời đã tối mịt, chúng tôi đang ăn cơm ở nhà ăn, Bác đi công tác
                     về, xuống thẳng dưới sông rửa chân tay, rồi lên xem chúng tôi ăn. Hôm đó tôi
                     nhớ có cơm hẩm, sung muối và đĩa lạc rang với muối, Bác thương cảm lắm.

                     Chúng tôi vui vẻ chào Bác rồi ăn ra vẻ ngon lành lắm. Bác rút trong túi dết ra
                     một chai rượu nếp, chắc là có ai biếu Bác, rót ra Bác mời mỗi người một ít. Bác
                     ngồi xuống hỏi: thỉnh thoảng có được ăn thịt không? ai đó trả lời: có ạ! Bác hỏi
                     các chú có biết thịt Việt Minh không? chúng tôi nhìn nhau cười, chắc là Tây ăn

                     thịt Việt Minh, không ai dám nói ra. Bác bảo: ba lạng sườn băm nhỏ ra rang với
                     muối cho khô, bỏ vào ống nứa, đeo bên mình, thế mà Bác cũng ăn được nửa
                     tháng cơ đấy, bữa nào cũng có thịt!...
                            Ôi Bác! chúng tôi thỉnh thoảng vẫn có thịt ăn, nhưng no dồn đói góp, có ai

                     làm như Bác đâu. Rồi Bác kể trên núi cao, đồng bào Mèo chỉ được ăn bột ngô
                     chúng tôi ngồi với Bác cho đến khi Bác đứng dậy về nhà riêng nghỉ.
                            Một hôm, liên lạc mang đến văn phòng một đôi ngỗng còn lông tơ nói là
                     một đồng bào ở Liên khu 4 gửi biếu Bác. Bác nhận quà rồi bảo anh Trác "để

                     nuôi". Chúng tôi làm chuồng, ngày ngày cho ngỗng ăn, lớn lên là một đôi ngỗng
                     đực cái. Trác ta được mệnh danh là "Chủ tịch tề"  nên chắc mẩm thế nào văn
                     phòng cũng được một bữa chén đây. Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Thỉnh thoảng Bác
                     ra nghỉ ở văn phòng những ngày họp Hội đồng chính phủ trên một nhà sàn nhỏ,

                     chúng tôi thường gọi là nhà chuồng chim. Ngôi nhà này làm để riêng Bác ở, chỉ
                     rộng khoảng 8m vuông. Bác thường nghỉ và làm việc ở đấy những ngày không
                     tiện về bên 41, trên sàn có mảnh gỗ làm bàn và chỗ nghỉ của Bác, dưới sàn có


                                                                221
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226