Page 151 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 151

xanh ra hàng và nộp vũ khí. Cuộc chiến đấu liên tục từ đó đến 5 giờ sáng ta đã

                     hoàn toàn chiếm được các điểm trọng yếu như sở kho bạc, nhà giây thép, sở
                     kiểm lâm, nhà đoan... Ta đã làm chủ tình thế. Riêng còn trại Nhật ta chưa chiếm
                     được, nhưng bao vây chặt, khoá chân chúng đóng chốt tại chỗ, đẩy chúng vào
                     một tình thế cô độc, tuyệt vọng.

                            Đến lúc này vấn đề chủ yếu là phải giải quyết gọn và nhanh chóng trại
                     Nhật. Kết hợp khéo léo đấu tranh võ trang với đấu tranh chính trị, Uỷ ban khởi
                     nghĩa chủ trương tổ chức cuộc biểu tình thị uy lớn. Quần chúng đông đảo ở thị
                     xã và một số xã lân cận đã giương cao cờ đỏ sao vàng, những tấm biểu ngữ và

                     khẩu hiệu diễu hành qua trại Nhật và những phố chính của thị xã. Những tiếng
                     hô vang "đả đảo phát xít Nhật! Việt Nam độc lập muôn năm! " liên tục nổi lên
                     làm cho bọn Nhật bị bao vây trong trại đâm hoang mang, hoảng sợ, nao núng
                     nhụt tinh thần chiến đấu. Bầu trời thị xã rung lên những tiếng thét vang, đường

                     phố thị xã mù mịt bụi bốc dưới những bước chân rầm rập của đoàn biểu tình.
                            Giặc Nhật đã lâm vào tình thế bị uy hiếp mạnh. Uỷ ban khởi nghĩa hạ lệnh
                     cho các đơn vị tiếp tục tấn công  vào trại Nhật. Súng của quân ta nổ dồn dập từ
                     bốn phía bắn vào quân địch. Ý chí sắt đá quyết tâm tiêu diệt địch của các chiến sỹ

                     cách mạng trong giờ phút lịch sử này lên cao vô cùng. Các chiến sỹ tự vệ, công
                     nhân mỏ than, có người không có súng chỉ có dao, gậy, xà beng hoặc lựu đạn
                     trong tay cũng xung phong vào trại, tìm địch mà đánh. Nhiều đợt xung phong của
                     anh em tự vệ bị Nhật đánh bật ra nhưng anh em vẫn tổ chức tấn công. Trước tình

                     hình chiến đấu dũng cảm đó quân Nhật đã nao núng càng nao núng thêm. Để
                     cuộc chiến đấu kết thúc nhanh gọn giành thắng lợi cho cách mạng, tôi liền vào
                     thẳng dinh tỉnh trưởng gọi điện thoại cho tên chỉ huy Nhật ra lệnh cho lính phải
                     đầu hàng, nộp vũ khí nếu không sẽ bị tiêu diệt. Ở phía ống nói của Nhật có giọng

                     bối rối trả lời xin cho gặp tỉnh trưởng. Tôi cho tỉnh trưởng Dương Thiệu Chinh
                     nói chuyện qua điện thoại. Bọn Nhật đề nghị với tỉnh trưởng Chinh:
                            -  Chúng  tôi  xin  các  ông  bảo  vệ  an  toàn  cho  quân  đội  chúng  tôi.  Tỉnh
                     trưởng trả lời:

                            - Tôi đã đầu hàng Việt Minh rồi. Bây giờ tôi không có quyền hành gì nữa.
                     Các ông muốn đề nghị việc gì phải đề nghị với Việt Minh.
                            Bọn Nhật hoảng sợ xin cho gặp Việt Minh. Tôi đại diện cho lực lượng cách
                     mạng gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với Nhật. Tên chỉ huy đề nghị với tôi:

                            - Chúng tôi xin hàng và đề nghị các ông cho chúng tôi an toàn. Yêu cầu
                     các ông cho phép lính chúng tôi ra chợ mua thức ăn, khi đi lại xin các ông bảo
                     đảm an toàn cho. Chúng tôi không đánh nhau nữa. Tôi trả lời gọn:
                            - Khi đi các anh phải xin phép quân đội Việt Minh. Nhưng trước hết các

                     anh phải đầu hàng, nộp vũ khí chúng tôi mới để các anh an toàn.
                            Tên quan Nhật băn khoăn, ngập ngừng:




                                                                151
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156