Page 85 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 85

Thế là cả đám đông la hét rầm trời tràn ra đuổi. Một tên lính Âu không chạy

                     nữa. Đứng dừng lại, giơ hai tay lên trời. Còn mấy tên kia tốn biệt vào rừng.
                            Có tù binh, có chiến lợi phẩm rồi, khí thế quần chúng càng lên ngùn ngụt.
                     Trời đã xế chiều. Các đồng chí Tạ Xuân Thu, Phương Cương, Phóng... hội ý với
                     nhau, cho bộ đội dừng lại thổi cơm ăn, để rồi tiếp tục tiến ra Phượng Liễn cướp

                     chính quyền. Cả đoàn người hạ trại ở ngay bên lề đường, cờ xí đỏ rực, bếp núc
                     toả khói mù mịt, tiếng cười, tiếng nói vang ầm, ông già, phụ nữ, thanh niên, kẻ
                     dao, người súng đi lại chen chúc hăng say, bồng bột...
                            Cơm nước xong, đoàn người lại rầm rộ tiến. Vừa lúc đó có một đồng chí

                     giao thông của đồng chí Phúc Quyền và đồng chí Sơn, cán bộ của ta nằm ở
                     Phượng Liễn lên báo: Hiện có bảy lính Pháp ở Tuyên Quang chạy Nhật cũng
                     vừa về tới đây đang vào làng xin ăn, chúng có cả súng máy.
                            Lập tức cả đoàn người ào ào tiến lên, vây tròn lấy Phượng Liễn. Thấy

                     động, bảy tên lính Pháp vội vã tổ chức chống cự. Một tên vác sùng máy ra chẹn
                     lấy lối đi vào bản. Còn những tên khác lấy chăn, đệm của đồng bào chẹn các cửa
                     sổ, làm chướng ngại vật và làm bệ tỳ để bắn. Tình hình trở nên căng thẳng, nếu
                     ta tấn công, địch nhất định sẽ chống cự lại. Như vậy nhân dân Phượng Liễn sẽ

                     không thể tránh được thiệt hại. Đồng chí Tạ Xuân Thu bèn cử người về cơ quan
                     phân khu xin chỉ thị. Chúng tôi viết thư trả lời: Nên nới rộng vòng vây. Ngày
                     mai thế nào bọn địch cũng phải rút chạy, không dám ở Phượng Liễn lâu. Thừa
                     cơ đó, ta sẽ bắt sống hoặc tiêu diệt bọn chúng ở ngoài làng, tốt hơn.

                            Quả nhiên sáng sớm hôm sau, khi thấy vòng vây đã mở, bọn địch hấp tấp
                     kéo nhau đi. Nhưng quân cách mạng đã đợi sẵn chúng ở cửa rừng, xông ra bắt
                     giơ tay nộp súng. Vẫn còn ngoan cố, bảy tên địch không những không hàng mà
                     còn quay súng bắn trả. Bắt buộc quân cách mạng phải hành động. Chỉ trong

                     chớp mắt, cả bảy tên lính địch ương ngạnh, hung hãn ấy đã bị diệt gọn. Phượng
                     Liễn được giải phóng. Lại mít tinh, lại kéo cờ, lại đốt bằng sắc của tổng lý, kỳ
                     hào và tuyên bố thành lập Uỷ ban nhân dân lâm thời. Phượng Liễn chỉ còn cách
                     châu lỵ Sơn Dương và đồn Đăng Châu (ở ngay cạnh châu lỵ) có một, hai cây số.

                     Các đồng chí Phương Cương, Tạ Xuân Thu lại cho giao thông trở về xin chỉ thị
                     và đề nghị cho thừa thế đánh Đăng Châu ngay.
                            Phân khu uỷ chúng tôi phân tích tình hình và nhận thấy ta đang đà thắng
                     lợi, địch đang hoang mang, tan rã tới cực điểm, có thể lấy ít đánh nhiều, lấy yếu

                     đánh mạnh được, bèn trả lời đồng ý, và nêu ra một số phương hướng cụ thể
                     trong việc chiến đấu cướp chính quyền ở châu lỵ.
                            Thế là ngay đêm ấy (12-3-1945), các đơn vị võ trang của ta cùng quần
                     chúng  tiến  ra  bao  vây  chặt  đồn  địch.  Tờ  mờ  sáng  hôm  sau  (13-3-1945)  khi

                     sương mù vẫn còn bồng bềnh trắng khắp núi rừng, quân ta đã nổ súng. Vừa bắn,
                     các đồng chí ta vừa kêu gọi binh lính trong đồn đầu hàng. Từ trên các lô cốt chỉ




                                                                  85
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90