Page 87 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 87

nhanh chóng củng cố lực lượng, chuẩn bị sẵn sàng để đánh Đăng Châu lần thứ

                     hai... Chúng tôi cấp tốc cho bổ sung chấn chỉnh các đội ngũ, đồng thời cho cấp
                     tốc huấn luyện thêm về động tác chiến đấu. Các tiểu dội cứu quốc quân lúc này
                     không còn là mấy đơn vị nhỏ bé nữa. Quần chúng xin tham gia rất đông. Mỗi
                     đồng chí của Đảng trước đây chỉ là một đội viên Cứu quốc quân nay đã phải

                     gánh vác nhiệm vụ chỉ huy từng phân đội. Thiếu cán bộ, đồng chí Môn phải rời
                     công binh xưởng ra trực tiếp chỉ huy đơn vị.
                           Vẫn trước bãi cỏ đình Thanh La, quang cảnh hoạt động của bộ đội thật
                     tưng bừng náo nhiệt. Trong lúc các đồng chí cán bộ chỉ huy bận rộn tất bật nắm

                     quân, điều chỉnh vũ khí… thì những bộ phận tiếp tế cũng mổ bò, giết lợn. Bếp
                     núc bốc khói xanh um. Tiếng cười, tiếng gọi điểm danh ồn ào, tiếng súng, tiếng
                     gươm va chạm lách cách…
                           Tinh thần đảng viên, quần chúng hăng say ngùn ngụt. Ai nấy đều tin rằng

                     chỉ có những vũ khí thô sơ trong tay lúc này cũng đủ làm nên những chuyện
                     long trời lở đất. Pháp cũng diệt. Nhật cũng trừ: đánh đổ được hết, quét sạch
                     được hết.
                           Đứng trước quang cảnh lớn lao rực lửa anh hùng ấy, chúng tôi càng cảm

                     thấy sâu xa; ngọn cờ của Đảng đã cắm tới đâu là cách mạng nổi lên tới đấy, tư
                     tưởng của Đảng thấm sâm vào quần chúng ở đâu, ở đó sẽ biến thành lực lượng
                     vật chất mạnh mẽ, vô địch.
                           Quả như dự đoán, hai ngày sau bọn Nhật đã cho tên tri phủ Hoàng Thế

                     Tâm cùng tên Đèo Văn Chung (một tên quan lại đã đi theo Nhật đeo lon quan
                     hai) đem một số bảo an binh quay trở lại chiếm đóng Đăng Châu. Cả hai tên đều
                     là đảng viên Đại Việt, một đảng chính trị phản động làm tay sai cho Nhật.
                           Chiếm lại được Đăng Châu, nhưng chúng đã hoang mang nên không dám

                     huyênh hoang đe dọa, trái lại còn giở giọng bùi ngọt quảng cáo cho cái thuyết
                     "Đại Đông Á'', đại bịp bợm của ''quan'' Nhật, cha đẻ ra bọn chúng. Nào là ''Da
                     vàng máu đỏ cả với nhau''; nào là ''Hãy cùng nhau đồng tâm hiệp lực để xây
                     dựng gia đình Đại Đông Á phồn vinh'', nào là… thôi đủ các luận điệu lố bịch.

                           Chúng tôi lập tức phái đồng chí Tạ Xuân Thu đưa bộ đội đi chiến đấu, có
                     nhiệm vụ phải tìm mọi cách tiêu diệt địch, giành lại Đăng Châu, nhưng cố gắng
                     dùng mưu lược hơn vũ lực.
                           Lần này ra quân, khí thế quần chúng, chiến sĩ có phần còn mạnh mẽ hơn

                     lần trước, bởi đội ngũ đã đông hơn, tổ chức đã quy củ hơn, thêm nữa, vũ khí
                     cũng đã có khá hơn nhiều sau trận Đăng Châu lần trước. Đáng kể hơn có cả hai
                     khẩu trung liên và một khẩu tiểu liên do nhân dân thu được trên dọc đường mà
                     bọn Pháp chạy Nhật ở Tuyên Quang về qua vứt lại, đem nộp cho quân cách

                     mạng.
                           Lại như lần trước, suốt đêm ấy cả cơ quan không một ai chợp mắt. Tất cả
                     đều thức trắng để theo dõi cuộc chiến đấu và giải quyết mọi việc. Cả đêm không


                                                                  87
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92