Page 57 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 57

xuống ném bom. Đất đá bắn tung, từng bụi nứa bị phạt ngang tận gốc. Bọn lính

                     nhảy xuống hết và biến vào rừng cả. Có một tên còn lại cố quay lại gọi:
                            - Lai ơi! xuống đi không thì chết. Vừa gọi nó vừa cắm đầu chạy. Máy bay
                     nhào xuống bắn đợt nữa, bọn lính xô cả xuống lòng suối. Lợi dụng dịp may
                     hiếm có, chúng tôi vội nhảy xuống xe luồn nấp vào một kẽ đá quan sát. Khi bọn

                     lính còn đang chúi đầu tránh máy bay, chúng tôi dùng tiếng Dao bảo nhau phải
                     tranh thủ mà trốn đi. Thế là cứ mỗi đợt bom nổ chúng tôi lại lủi sâu vào rừng
                     hơn nữa. Khi đã hơi khuất, chúng tôi vùng dậy chạy ngược lên đồi. Được một
                     đoạn khá xa không biết một đồng chí lạc đâu mất. Hai chúng tôi nhìn đi nhìn lại

                     mãi không thấy, tất nhiên không dám gọi, nhưng  không biết làm thế nào. Trong
                     ba người đồng chí ấy khoẻ hơn và thạo đường hơn cả nên cũng đỡ lo một phần
                     nào. Chúng tôi dừng lại nhanh chóng cởi trói cho nhau, đồng chí kia bảo:
                            - Ta phải nghe ngóng để tìm cách đối phó may ra mới thoát được.

                            Lúc ấy đói, mệt chạy biến đâu hết, đầu óc chúng tôi chỉ xoáy vào mỗi một
                     việc làm sao nhanh chóng thoát khỏi nanh vuốt quân thù. Tôi lùi lại lách mình
                     chui vào một bụi nứa để dò la động tĩnh, bụi nứa thật um tùm dù có đứng ngay
                     cạnh cũng không tìm thấy người, chỉ trừ chúng đốt bụi nứa mới phải bò ra thôi.

                     Có tiếng ô tô từ phái huyện vọng lại, tiếp đó tiếng Châu Thành oang oang:
                            - Bọn cộng sản đâu rồi?
                            Tên lính run run đáp:
                            - Bẩm quan lớn, khi có tàu bay con gọi nhưng...

                            Tuy ở xa tôi cũng hình dung ra bộ mặt run rẩy sắp mếu của nó.
                            Châu Thành quát:
                            - Quân ngu như lợn, nó mà chạy mất thì mày phải chết thay!
                            Tên lính vẫn vẫn gọi mãi như cầu cứu:

                            - Lai ơi! Lai ơi!
                            Châu Thành lồng lộn như con hổ vồ mồi trượt. Hắn quát:
                            - Thôi câm đi, nghe đây! Tối nay phải sức ngay cho tổng xã đoàn các làng
                     canh  phòng  nghiêm ngặt bắt sống  cho  kỳ  được, nếu  cùng  lắm  thì  chỉ  bắn bị

                     thương, không được bắn chết. Đi mau!
                            Biết được tình hình như thế, chúng tôi bò ngược thật xa mới dừng lại, gác
                     đổi cho nhau ngủ lấy sức và đợi tìm đồng chí kia. Nửa đêm đánh thức nhau dậy đi.
                            Đồng chí hội viên bảo:

                            - Tối thế này đi đường rừng biết đường nào mà mò!
                            Loay hoay mãi, bàn đi tính lại không có cách nào khác, cuối cùng đành đi
                     theo đường lớn vậy.
                            Trăng chiếu mờ mờ. Mỗi người vác một cái gậy, đi cách nhau mươi bước

                     làm giả như người đi tuần. Chúng tôi dặn nhau đừng nói tiếng Kinh, thấy nguy
                     thì cứ xông lên đánh mở đường tháo chạy. Đến vọng gác, trông thấy cái bóng
                     đen lù lù, chúng tôi đi chậm lại, đến gần thì ra hai tên lính gác gục xuống của sổ


                                                                  57
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62