Page 58 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 58
ngủ. Chúng tôi cứ lặng lẽ đi qua. Đến một vọng nữa, người gác giọng ngái ngủ ề
à hỏi:
- Ai đấy?
- Chúng tôi đi tuần đây, dạo lên đằng này một tý xem có gặp mấy ông
cộng sản không.
- Cho xin điếu thuốc.
Tôi làm bộ sờ tay nắn túi rồi trả lời:
- Ôi! bỏ quên ở trạm dưới mất rồi.
Kỳ thật làm gì có thuốc. Chúng tôi trả lời qua quýt rồi cứ đi qua rất thản
nhiên.
Trăng đã lặn, trời tối mù mịt, mò mẫm mãi mới xuống đến bờ sông. Khốn
nỗi đồng chí này không biết bơi. Trong lòng tôi bỗng hẫng đi như đang ngồi trên
chiếc xe phóng nhanh vụt phải phanh lại trước cái cầu đổ. Đi ngược đi xuôi
quanh quẩn hồi lâu tưởng như hết hy vọng. May làm sao tìm được một chiếc
mảng, tôi mừng suýt reo lên thành tiếng. Mỗi người kiếm một mảnh nứa làm
chèo nhảy phắt lên bơi riết. Dòng sông mênh mông, mảng trôi vùn vụt. Lòng
chúng tôi vô cùng khoan khoái vì đã thoát khỏi lao tù. Về gần đến Bợ nghe gà
gáy te te, chúng tôi bơi vào bờ tháo tung chiếc mảng ra thả xuống sông cho trôi
đi mất tích. Hai anh em lẩn vào rừng ngủ đợi cho trời tối mới đi. Lúc thức dậy
đã xế tà. Đói cồn cào cả ruột phải mò đi lấy rau dại, bẻ lọn lau ăn cho đỡ lòng.
Đường về qua làng tên xã đoàn, đồng chí hội viên cứ nhất định đòi đốt
nhà hắn. Đồng chí xé cái quần đùi làm mồi, lẩn vào nương lúa tìm hiểu. Tôi hết
lời khuyên giải đồng chí:
- Nó chẳng qua là bọn tay sai ham thưởng bạc, thưởng muối mà bắt ta, kẻ
thù chính của ta là đế quốc phong kiến, có tiêu diệt hết chúng mới trả được thù
này. Đồng chí vẫn không nghe. Tôi phải lén vất cái mồi lửa xuống suối bấy giờ
đồng chí mới chịu đi.
Lần mò bước thấp bước cao mãi khuya mới đến xóm. Đồng chí hội viên bảo
tôi đứng ngoài còn mình thì vào trước nghe ngóng. Một tý đồng chí trở ra bảo:
- Tôi nhìn qua khe vách thấy đồng chí bị lạc đã về trước ngồi ở trong nhà rồi.
Không có gì đáng ngại, chúng tôi đẩy cửa vào. Cả nhà vây lấy. Nhìn hai
anh em tôi mặt mày sưng húp bà cụ mẹ đồng chí hội viên vừa lay vừa khóc,
nhiều người cũng sụt sịt theo. Chị vợ đồng chí này thì vừa thút thít vừa lấy khăn
dụi mắt dường như chị tưởng mình đang mơ. Cả nhà cứ làm ồn mãi lên. Tôi rất
lo bảo:
- Bà con có thương thì phải về hết ngay đi không chúng tôi lại bị bắt bây giờ.
Anh em vội đưa ngay chúng tôi lên hang đá, cử người gác cho đến sáng
sợ lính về nhà lùng. Đêm hôm sau chúng tôi lại được chuyển đến một nơi an
toàn hơn. Lúc chuyển đi bà con cứ bảo để khiêng đi cho nhanh nhưng chúng tôi
58