Page 54 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 54

- Tôi không nói dối bao giờ.

                            Mày có biết mày đang ở đâu không?
                            - Tôi đang ở chỗ đánh người đến chết của các ông.
                            - Mày hoạt động ở những đâu?
                            - Ban ngày ở trên rừng, tối vào nhà dân tuyên truyền cách mạng đánh đuổi

                     Pháp - Nhật.
                            Hai tên đứng dạng cẳng, ra sức vụt vào người tôi. Chúng đánh máu chảy
                     thành vũng. Lúc đầu còn thấy đau, sau tê dại đi hết. Đánh chán chúng lại quay
                     sang dụ dỗ:

                            - Phải đánh đập các anh là việc không thể đừng được, đã lỡ chót dại thì
                     khai ra đi.
                            - Tôi làm cách mạng không phải trộm cắp gì mà bảo chót dại. Bắt được
                     tôi, các ông hành hạ thế nào chẳng được, các ông chỉ đánh đập được tôi trong

                     chốc lát, sau này lúc cách mạng thành công chỉ sợ các ông không sống mà đánh
                     đập được mãi thôi.
                            Chúng xô vào quật ngã tôi ra đánh. Tôi đã kiệt sức lắm nhưng vẫn tỉnh.
                     Biết rằng mình bị bắt trong lúc đang diễn thuyết không thể chối được nữa, cho

                     nên tôi cãi lại rất khoẻ và hễ chúng dở trò dụ dỗ là tôi thuyết phục lại hoặc lên
                     án chúng ngay. Làm được như thế thì thấy khoẻ hẳn lên, cố gắng chịu đựng hơn.
                            Một thằng cao to, mặt ám khói thuốc phiện tung khẩu súng lục thu được
                     của tôi từ tay này qua tay kia hỏi:

                            - Lai! cái gì đây?
                            - Khẩu súng của tôi bị các ông tước mất nhưng có lúc nó sẽ bắn lại các ông.
                            Thằng khác lại chỉ vào lá cờ để hỏi. Tôi nói:
                            - Đây là máu của người Việt Nam nhuộm thành máu cờ đỏ, nó khác hẳn

                     lá cờ vong quốc của các ông.
                            Một trận mưa gậy nện xuống. Tôi lịm đi.
                            Chúng tra tấn, hành hạ như thế liền trong ba ngày. Đánh chán lại hỏi, hỏi
                     chán lại đánh. Khắp người tôi sưng vù lên như người phù nặng, quần áo bươm

                     ra như sơ mướp, thấm máu dầy cộm.
                            Một buổi sáng sương vừa tan. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhà giam nhỏ
                     xíu như đem đến cho người tù niềm hy vọng, quý làm sao ánh sáng lúc này! Ánh
                     nắng làm tôi tỉnh giấc. Khắp người tôi đau ê ẩm, không dám cựa mạnh. Đang

                     định ngủ lại thì nghe tiếng cửa mở ken két. Tôi nhìn ra thấy một mụ ăn mặc
                     diêm dúa đi với tên cai. Trước mặt mụ này, tên cai có vẻ rất khúm núm. Mụ bảo
                     với tên cai:
                            - Thầy quyền cho tôi xem mặt công sản với.

                            Tên cai vâng vâng dạ dạ, xum xoe trỏ vào tôi nói:
                            - Thưa bà nó nằm dưới đất đấy ạ.
                            Mụ dương đôi mắt trắng dã cong cớn cái miệng:


                                                                  54
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59