Page 51 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 51
Còn tôi sẽ nhận là hoạt động cách mạng vì có tang chứng cụ thể. Việc gặp
hai anh là ngẫu nhiên giữa đường. Nghe chúng tôi nói tiếng Dao với nhau bọn
lính sồng sộc vào quát tháo inh ỏi cấm không cho nói. Chúng còn có lệ kiểm
soát người bị giam rất độc ác: Bọn lính canh ở dưới lô cốt cứ chốc chốc lại gõ
mõ, nghe tiếng ấy chúng tôi phải dạ đáp lại để báo hiệu rằng mình vẫn còn có ở
đây. Chúng nó gác thì có phiên chứ người bị giam thì phải dạ cầm canh suốt
đêm. Chúng tôi bàn nhau phải phá bỏ cái lệ độc ác ấy. Mặc cho chúng gõ, chúng
tôi cứ im lặng. Thấy vậy chúng lại hầm hầm chạy vào vừa đánh vừa quát:
- Chúng mày câm cả hay sao mà không dạ?
Chúng tôi không thèm trả lời. Chúng đánh chán cũng phải bỏ đi.
Từ trên lô cốt nhìn xuống trăng sáng vằng vặc, thỉnh thoảng tên lính gác
đi lại in bóng dài thượt, đen ngòm trên nền cỏ sẫm. Lúc này trong đầu tôi bao
nhiêu ý nghĩ lại dồn đến: Có lẽ nào phản bội lại các đồng chí gối đất nằm sương,
vào tù ra tội của mình được?
Đời đi theo cách mạng, mười bốn tuổi làm liên lạc cho anh Thụ, nhớ
những ngày Bắc Sơn khởi nghĩa sôi sục, những ngày lặn lội với phong trào
chống khủng bố trắng của tám tháng du kích Tràng Xá... Khắp mấy tỉnh Bắc
Giang, Thái Nguyên, Cao Bằng qua Tuyên Quang đâu đâu cũng để lại trong tôi
tình đồng chí đồng bào thân thiết. Từ đó đến nay lúc nào cũng đứng vững trong
hàng ngũ cách mạng, làm người đội viên của Đội Cứu quốc quân vẻ vang. Nghĩ
đến đó tôi thấy tự hào sung sướng và vững vàng hẳn lên. Tôi hình dung cơ sở
cách mạng ngày một lan rộng, nghĩ đến ngày hai đội Nam tiến và Bắc tiến gặp
nhau mà thấy náo nức. Chỉ tiếc mình bị bắt sớm quá không được cùng anh em
tham gia khởi nghĩa. Tự sắp xếp cho mình rồi, tôi lại ổn định tư tưởng cho hai
đồng chí cùng bị bắt. Hai đồng chí mới được tổ chức vào hội, chưa trải qua thử
thách gay go. Trận đánh đầu tiên hai đồng chí vẫn chịu đựng tốt. Tôi tin hai
đồng chí giữ vững được tinh thần.
Bị đánh ê ẩm cả người nhưng tôi vẫn còn sung sức. Tôi thử cựa mình:
chúng trói rất kỹ. Dây thừng xiết chặt quá tôi không tài nào ngồi được phải đứng
suốt đêm.
Sớm hôm sau khi sương còn mờ mịt đã nghe thấy tiếng loảng xoảng,
tiếng chân rậm rịch, tôi nhìn ra thấy năm sáu tên lính đem cuốc xẻng dựng dưới
chân lô cốt. Tôi tưởng chúng định đem xử cho mất tích, nhưng chẳng lẽ chúng
lại giết sớm thế? Dẫu sao vần phải chuẩn bị tinh thần bình tĩnh đón cái chết, phải
chết cho rắn rỏi, không lo sợ bởi đó là cái chết cho Tổ quốc, cái chết vinh quang,
sẽ có biết bao nhiêu người trả thù cho mình. Tôi thấy khoan khoái bình thản ung
dung.
Cửa mở, hai tên xô vào kéo tôi ra ngoài. Tôi bị đem giam ở lô cốt khác
không được ở chung với hai anh nữa. quả như tôi dự đoán chúng chưa đem giết
tôi ngay. Hai ngày không có một hạt cơm vào bụng, thỉnh thoảng bọn lính cho
51