Page 56 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 56
Nhân câu hỏi đó tôi còn nói luôn về mục đích cuộc đấu tranh và sự tất
thắng của chủ nghĩa cộng sản. Bọn chúng có đứa bịt miệng tôi, có đưa đứng im
chắp tay ra sau nghe.
Chúng quay ra dở ngón đòn khác. Một tên bấm kìm vào đầu ngón tay tôi giữ
chặt, tên kia cuốn dây cao su từ trong ra cho tụ máu tím lại. Lúc đó nó trở ngược
ngọn roi vụt lên các đầu ngón tay. Nó vụt cái nào người tôi thót lại như có dao đâm
vào tận tim. Thật là một ngón đòn ác hiểm. Tôi ngất đi lúc nào không biết, tỉnh dậy
thấy mình nằm trên nền xi măng lạnh ngắt. Nhớ đến cuộc đấu khẩu hôm qua thấy
hả dạ quá. Nhờ lòng trung thành với cách mạng nên trong hoàn cảnh cầm tù này
mình vẫn đấu tranh với kẻ thù một bước không lùi, vẫn là người chiến thắng. Kẻ
địch càng lồng lộn chứng tỏ chúng sắp đến giờ tận số.
Chúng đánh tôi đều đặn như cơm bữa mười mấy ngày liền. Một hôm có
lệnh giải chúng tôi xuống tỉnh. Chúng bắt tôi vào nghe đọc bản khẩu cung, trong
đó có ghi ngày tháng và trường hợp tôi bị bắt cùng diễn biến của việc tra tấn,
cuối cùng là lời đề nghị khép tôi vào tội án tử hình. Buổi trưa lính vào xiết chặt
thêm dây trói.
Ba giờ chiều, nắng xiên khoai chói chát. Chúng tôi bị giải ra phố Bắc Mục
đợi xe. Ba anh em bám lấy nhau lê từng bước một. Mới nửa tháng trời mà trông
ai cũng già đi đến hàng chục tuổi, mặt mày hốc hác. Thấy chúng tôi thân mình
tiều tuỵ bị giải đi như thế bà cụ hàng nước múc cho mỗi người một bát. Châu
Thành sai lính hất đi không cho uống. Máu nóng dồn lên tận thái dương, tôi
muốn xông lại đạp cho tên chó săn mấy cái. Quân bán nước chúng nó đê tiện
đến thế là cùng! Hành động dã man hèn hạ của chúng làm bốc lên trong người
tôi ngọn lửa căm thù không bao giờ tắt.
Châu Thành lại sai lính ra quát bà hàng :
- Chúng mày không được cho bọn cộng sản, chúng nó là giặc cỏ hại dân
hại nước.
Bà cụ hàng nước điềm đạm trả lời:
- Nào tôi biết cộng sản là gì, thấy người tù tội thì tôi làm phúc.
Tôi nhớ mãi bà cụ hàng nước phúc hậu đó. Chính lòng thương vô bờ của
đồng bào là nguồn sức mạnh nâng đỡ thôi thúc chúng tôi tiến lên trong bão táp
đấu tranh. Lúc ấy bà con vây quanh, tôi lại nói to:
- Thưa bà con, chúng tôi không phải là giặc cỏ, chúng tôi đánh giặc cứu nước
cứu nhà. Chính bọn Tây, Nhật, quan lại mới là giặc dã man tàn ác nhất trên đời.
Bọn lính tức tối đuổi bà con dãn ra. Ba chiếc xe từ Hà Giang xuống.
Chúng ấn anh em tôi lên xe. Thành xe cao quá. Tên lính kéo tôi lên rách toác
mất mảng áo. Ba chúng tôi ngồi giữa lưỡi lê vây tua tủa xung quanh, ngồi trên
xe tai tôi ù lên, trông ra ngoài thấy cây cối hai bên đường thi nhau lùi lại phía
sau mới biết là xe đang chạy. Đi cách huyện được ba bốn cây số bỗng xe dừng
lại, bọn giặc nhốn nháo, tôi ngửng lên thấy hai chiếc máy bay khu trục đang lao
56