Page 71 - Lịch sử đảng bộ Tuyên Quang 1945 - 1970
P. 71

CHƯƠNG III
                                         ĐẨY MẠNH XÂY DỰNG HẬU PHƯƠNG,
                                            CHI VIỆN TIỀN TUYẾN (1951-1954)

                            Những thắng lợi vang dội của quân dân ta trong những năm 1948-1950 đã
                     đẩy thực dân Pháp lún sâu vào tình thế hết sức khó khăn trong việc tiếp tục
                     "cuộc chiến tranh bẩn thỉu" ở Đông Dương. Song, đối với bản chất cực kỳ phản
                     động, dựa vào tiền của Mỹ và viện binh thực dân Pháp vẫn ngoan cố tiếp tục kéo
                     dài cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam, tiếp tục thực hiện chính sách "dùng
                     người Việt đánh người Việt, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh". Sau khi được
                     điều sang nhận chức Tổng chỉ huy quân đội viễn  chinh kiêm Cao uỷ Pháp ở
                     Đông Dương (12-1950) viên đại tướng Đờlát Đơtátxinhi gấp rút tăng cường lực
                     lượng cơ động, phát triển quân nguỵ, xây dựng hệ thống boong ke và lập vành
                     đai trắng cắt ngang miền Bắc, bao quanh miền trung du và đồng bằng Bắc Bộ,
                     càn quét khốc liệt vùng tạm chiến và tăng cường đánh phá vùng tự do, chuẩn bị
                     phản công để giành lại quyền chủ động.
                            Trước  tình  hình  đó,  để  đẩy  mạnh  cuộc  kháng  chiến  tới  thắng  lợi  cuối
                     cùng, Trung ương Đảng đã đề ra 3 nhiệm vụ lớn của thời kỳ mới đó là: ra sức
                     tiêu diệt nhiều sinh lực địch; phá tan kế hoạch "dùng người Việt đánh người
                     Việt, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh" của địch; bồi dưỡng sức kháng chiến của
                     nhân dân, xây dựng lực lượng, củng cố hậu phương.
                            Sự nghiệp kháng chiến kiến quốc của nhân dân ta lúc này đặt ra nhiều vấn
                     đề mới; phải tổ chức hậu phương để đảm bảo cho việc tác chiến ở mức độ tập
                     trung cao, trên quy mô lớn và phạm vi rộng, phải nâng cao sức chiến đấu của lực
                     lượng vũ trang, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với cuộc kháng chiến và
                     xây dựng Đảng trong tình hình mới.
                            đại hội Đảng bộ Liên khu Việt Bắc lần thứ nhất, (1951) đã vạch rõ nhiệm
                     vụ chung của Liên khu: "Hai nhiệm vụ chủ yếu nhất là quân sự và kinh tế - tài
                     chính". Đối với các địa phương bị tạm chiến và bị trực tiếp uy hiếp thì lấy nhiệm
                     vụ quân sự làm trung tâm, đối với các tỉnh vùng tự do thì lấy nhiệm vụ phát triển
                                                          1
                     kinh tế - tài chính làm trung tâm" .
                            Là một trong 18 tỉnh của Liên khu Việt Bắc, Tuyên Quang có đặc thù là
                     tỉnh "vừa bị trực tiếp uy hiếp", vừa là vùng tự do với những khó khăn, thuận lợi
                     riêng. Về  mặt  thuận  lợi:  sau bốn  năm cùng  cả nước  kháng  chiến, kiến quốc,
                     Đảng bộ và nhân dân Tuyên Quang đúc rút được nhiều kinh nghiệm quý báu,
                     đội ngũ cán bộ được rèn luyện, thử thách, trưởng thành về mọi mặt, trên các lĩnh
                     vực đã có những chuyển biến về chất. Song chúng ta cũng phải đương đầu với
                     những khó khăn, thử thách to lớn: nền kinh tế còn ở trình độ thấp, nạn đói, rét và
                     các hủ tục còn tồn tại..., tuy là một tỉnh tư do, không bị địch chiếm đóng, song
                     với địa bàn chiến lược, là vùng an toàn khu cảu nhiều cơ quan Đảng, Chính phủ,

                     cơ sở kháng chiến, nơi ở và làm việc của Bác Hồ cùng với nhiều đồng chí lãnh

                     1  . Văn kiện Đảng bộ Liên khu Việt Bắc năm 1951, Ban Nghiên cứu Lịch sử Đảng Khu tự tị Việt Bắc xuất bản,
                     1961, t.VII, tr. 67


                                                                 71
   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76