Page 68 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 68
tức ra chỉ thị cho các châu tích cực đóng góp, giúp đỡ mọi mặt trong việc xây dựng
Đội tuyên truyền và gấp rút điều tra tình hình các đồn địch tại địa phương.
Khi chúng tôi về qua Lam Sơn, vào gặp Đội vũ trang để điều động một số
đồng chí, thì các đồng chí ở đây biết tin từ trước đã sẵn sàng đón đợi chúng tôi
để cùng lên đường.
Chúng tôi trở về tổng Hoàng Hoa Thám. Các đồng chí đi trước đã chọn
một địa điểm trú quân trong rừng. Anh em làm cấp tốc mấy cái lán. Đồng bào
địa phương giúp đỡ hoàn toàn về lương thực, cơm nước. Ba, bốn trạm đón tiếp
được tổ chức trên mấy đỉnh núi, giáp giới Cao Bằng, Bắc Cạn, để đón cán bộ,
đội viên từ các châu tiếp tục về tập trung.
Chi bộ đảng của Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân thành lập,
lúc đầu gồm các đồng chí: Xích Thắng, Hoàng Văn Thái, Hoàng Sâm và tôi.
Đồng chí Xích Thắng làm thư ký chi bộ.
Ban Chỉ huy Đội được chỉ định: đồng chí Hoàng Sâm,đội trưởng; đồng
chí Xích Thắng, chính trị viên.
Để thi hành đúng chỉ thị của Bác: "Trong vòng một tháng phải có hoạt
động để gây tin tưởng cho các chiến sĩ và gây truyền thống hành động tích cực
nhanh chóng cho bộ đội". Chúng tôi họp bàn kế hoạch tác chiến, và quyết định
sẽ chiến đấu ngay sau khi thành lập Đội.
Vấn đề đặt ra là đánh đâu? Có ý kiến nêu lên là không nên đánh vào
những nơi có cơ sở của ta để tránh cho cơ sở bị địch khủng bố. Nhưng khi bàn,
thấy đánh vào nơi không có cơ sở thì chuẩn bị sẽ rất khó khăn, không nắm được
tình hình, khi đánh thiếu sự giúp đỡ của nhân dân, khó đảm bảo thắng lợi.
Chúng tôi nhận thấy đánh đầu tiên chỉ có thể thành công nếu đánh vào những
nơi có cơ sở nhân dân thật tốt, giúp đỡ cho bộ đội chuẩn bị thật chu đáo. Các
đồng chí tại các địa phương có địch đóng, đều yêu cầu cứ đánh, còn đối với sự
khủng bố của kẻ địch, chỉ cần có một kế hoạch đề phòng cho nhân dân.
Một điều rất quan trọng khác phải bàn bạc là đánh cách nào? Trong trận
đầu chúng ta phải dành được thắng lợi mà không bị tổn thất nặng nề về người
cũng như về vũ khí. Lực lượng của ta trong thời kỳ trứng nước này còn rất mỏng
manh. Vũ khí đã thiếu, đạn dược càng thiếu hơn. Một khẩu súng trường trung
bình chỉ có hai mươi viên đạn. Chỉ cần đánh một, hai trận, là sẽ bắn đến viên
đạn cuối cùng, và khi đó khẩu súng trường, thứ vũ khí chủ lực của Đội sẽ trở
nên vô dụng. Khi bàn bạc thấy, nếu đánh phục kích các đội quân lưu động của
địch thì tương đối dễ đạt thắng lợi và bộ đội cũng đỡ bị tổn thất. Nhưng cũng lại
thấy đánh phục kích thì chỉ có thể thu được một số súng mà không giải quyết
được vấn đề đạn dược. Bọn chỉ huy người Pháp vốn không tin ở binh lính người
Việt, khi đi tuần tiễn chỉ phát cho mỗi tên từ năm đến mười viên đạn. Về vũ khí
lúc này, súng chưa quan trọng bằng đạn được. Mặt khác, muốn đánh phục kích
phải có thời gian mới gặp hoặc tạo nên được cơ hội, như vậy sẽ khó hoàn thành
68