Page 66 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 66

Tôi đáp:

                                   - Có thể được.
                            Tôi  trình  bày  cơ  sở  chính  trị  vũ  trang  tại  vùng  giáp  giới  hai  tỉnh  Cao
                     Bằng- Bắc Kạn, từ Nguyên Bình đến Ngân Sơn, Chợ Rã, từ Tĩnh Túc, Phia Uắc
                     đến  Phia  Bi-oóc.  Cơ  sở  quần  chúng  tại  vùng  này  rất  tốt,  qua  suốt  thời  gian

                     khủng bố của địch vẫn vững vàng, cơ sở lực lượng vũ trang cũng tốt.
                            Trước khi quyết định, Bác hỏi:
                            - Có thể tìm được căn cứ "tiến khả dĩ công, thoát khả dĩ thủ", mình còn
                     yếu, địch mạnh, nhưng nhất định không thể để địch tiêu diệt, có thể như thế

                     được không?
                            Tôi đáp:
                            - Có thể. Nhất định quân địch không thể tiêu diệt ta được.
                            Khi trả lời Bác như vậy, tôi đã nghĩ đến sức mạnh to lớn của đồng bào,

                     nghĩ đến lòng yêu nước tha thiết, có thể hy sinh tất cả vì Tổ quốc, của những
                     người dân đã được Đảng giác ngộ. Lòng yêu nước và tinh thần hy sinh đó, tôi
                     cũng thấy rõ hơn sau những ngày khủng bố đẫm máu của quân thù.
                            Đêm hôm ấy, chúng tôi nằm nghe Bác nói chuyện rất khuya. Trên núi

                     cao, cái rét của mùa đông đến sớm hơn. Trong căn lều lạnh giá, không đèn đóm,
                     Bác và chúng tôi mỗi người gối đầu lên một khúc gỗ cứng. Bác phác ra những
                     nét chính về Đội Việt Nam Giải phóng quân, từ tổ chức đến phương châm hành
                     động và vấn đề cung cấp lương thực, đạn dược. Bác hướng dẫn cho tôi làm một

                     bản kế hoạch. Bác dặn đi dặn lại nhiều lần "Phải dựa vào dân, dựa chắc vào dân
                     thì kẻ địch không thể nào tiêu diệt được. Tổ chức của Đội phải lấy chi bộ đảng
                     làm hạt nhân lãnh đạo". Chuyện trò hào hứng đến hai, ba giờ sáng.
                            Sáng hôm sau, tôi cùng anh Lê Quảng Ba lên mỏm núi sau cơ quan trao đổi

                     làm kế hoạch. Chúng tôi thấy lúc đầu nên tổ chức ra một trung đội gồm ba tiểu đội.
                     Lực lượng sẽ rút từ các đội vũ trang các châu Hà Quảng, Hoà An, Nguyên Bình.
                     Chúng tôi trao đổi từng tên các chiến sĩ. Phần lớn các học sinh quân ở Trung Quốc
                     sắp về cũng sẽ được đưa vào Đội. Cán bộ phụ trách thì chọn trong các đội vũ trang

                     châu và học sinh quân. Những hoạt động đầu tiên của Đội sẽ nhằm đánh vào một
                     vài  đồn  địch,  cướp  súng  đạn  của  giặc,  phải  đánh  thắng  địch  thật  giòn  giã  để
                     khuyếch trương thanh thế. Nguồn cung cấp sẽ dựa vào nhân dân.
                            Buổi chiều, cuộc họp lại tiếp tục. Chúng tôi báo cáo lại bản kế hoạch đã

                     dự thảo. Nghe xong, Bác nói:
                            - Được, tình hình quốc tế đang có nhiều điều kiện thuận lợi. Trong vòng
                     một tháng phải có hoạt động. Trận đầu nhất định phải thắng lợi.
                            Đúng vào dịp này anh chị Tống Minh Phương và bà con Việt kiều ở Côn

                     Minh lại mới gửi về một số vũ khí: một khẩu tiểu liên Mỹ Sub Machine gun và
                     150 viên đạn, sáu quả bom lửa, một hộp bom nổ chậm. Cùng với số vũ khí này
                     chúng tôi còn được nhận thêm 500 đồng để chi phí về quân nhu.


                                                                  66
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71