Page 65 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 65
phương thức đã định trong nghị quyết, thì sẽ gặp nhiều khó khăn, có thể còn khó
khăn hơn thời kỳ bị khủng bố vừa rồi. Bởi vì các địa phương khác trong toàn
quốc tuy phong trào cách mạng đang lên cao nhưng hiện chưa nơi nào có điều
kiện vũ trang chiến đấu để sẵn sàng hưởng ứng: tình hình khu căn cứ Bắc Sơn -
Võ Nhai ra sao cũng chưa nắm được. Quân khởi nghĩa Cao - Bắc - Lạng đơn
độc dấy lên, nhất định đế quốc sẽ mau chóng tập trung lực lượng đàn áp. Riêng
về mặt quân sự, thì cũng không theo đúng nguyên tắc tập trung lực lượng; cán
bộ, vũ khí đều phân tán, thiếu hẳn một lực lượng nòng cốt".
Những nhận xét của Bác đã giúp chúng tôi nhìn rõ vấn đề. Thực ra, trong
những ngày qua, tiến hành chuẩn bị phát động chiến tranh du kích, tuy mọi
người đều phấn khởi, nô nức, nhưng cũng đã thấy xuất hiện khá nhiều câu hỏi
quan trọng chưa giải đáp được. Cho đến nay, cuộc đàn áp của binh lính địch vẫn
nhằm chủ yếu vào những người hoạt động cách mạng và những người chúng
nghi có liên quan với cách mạng; nói chung, trong khi chúng khủng bố, nhân
dân vẫn ở lại làng bản làm ăn nhưng nếu phát động chiến tranh du kích toàn dân,
chúng sẽ tấn công vào từng làng, từng bản, từng địa phương, khi đó sẽ giải quyết
vấn đề bảo vệ nhân dân, tản cư nhân dân ra sao? Nếu đưa nhân dân vào rừng thì
tổ chức cuộc sống mới tại đây như thế nào? Làm cách nào để nhân dân có thể
tiếp tục tăng gia sản xuất nếu cuộc khủng bố kéo dài ngày?.. Những vấn đề này
tại Hội nghị Liên tỉnh đều chưa được bàn bạc kỹ lưỡng và chưa đề ra những giải
pháp cụ thể.
Bác nhận định: "Bây giờ thời kỳ cách mạng hoà bình phát triển đã qua, nhưng
thời kỳ toàn dân khởi nghĩa chưa tới. Nếu bây giờ chúng ta vẫn chỉ hoạt động bằng
hình thức chính trị thì không đủ để đẩy mạnh phong trào đi tới. Nhưng phát động vũ
trang khởi nghĩa ngay thì quân địch sẽ tập trung đối phó. Cuộc đấu tranh bây giờ
phải từ hình thức chính trị tiến lên hình thức quân sự. Song hiện nay chính trị còn
chậm hơn quân sự. Phải tìm ra một hình thức thích hợp thì mới có thể đẩy mạnh
phong trào tiến lên. Nếu phát động đấu tranh mà mỗi khi địch đến, nhân dân lại phải
tản cư cả vào rừng núi, thì sẽ gặp nhiều khó khăn. Phải làm sao, cứ hoạt động vũ
trang mà dân ở đâu cứ ở đấy sản xuất, chỉ cần tăng cường canh gác đề phòng không
để địch bắt, hại những người hoạt động..."
Rồi Bác đặt ra một cách giải quyết: "Lực lượng vũ trang của ta hiện nay
đã ít lại phân tán quá. Bây giờ nên tập hợp những cán bộ, chiến sỹ anh dũng
nhất, những vũ khí tốt nhất tổ chức thành một đội vũ trang tập trung để hoạt
động. Ta sẽ dùng hình thức vũ trang để gây ảnh hưởng cách mạng sâu rộng quần
chúng. Tác chiến phải nhằm gây được ảnh hưởng tốt về chính trị, do đó mà mở
rộng cơ sở, phát triển lực lượng vũ trang. Chúng ta sẽ lập Đội Quân giải
phóng..." Ngay trong buổi họp đó, tôi được chỉ định đảm nhiệm công tác này.
Rồi Bác hỏi:
- Việc này chú Văn phụ trách, chú Văn có thể làm được không?
65