Page 44 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 44
1
TẤM LÒNG SẮT SON
CAO VĂN ĐƯƠNG
Cơ sở cách mạng tại soi Sính,
thị xã Tuyên Quang
Từ cuối năm 1941 sang đầu năm 1942 phong trào cách mạng của Tuyên
Quang có nhiều chuyển biến như phong trào chống bắt phu bắt di lính chống sưu
thuế... phát triển rộng rãi. Những đợt rải truyền đơn do Chi bộ Mỏ than tổ chức
được tiến hành ở mỏ, thị xã và những vùng xung quanh làm cho bọn thống trị
hoảng sợ. Trước phong trào cách mạng lên cao bọn thống trị tìm cách phá hoại
cho tay chân đi dò la bắt bớ hòng dập tắt phong trào. Đầu năm 1941 tôi làm
nhiệm vụ bảo vệ cơ sở đảng ngoài ra còn tham gia tổ tuyên truyền rải truyền
đơn, treo cờ....
Hồi đó khoảng trung tuần tháng 2-1942, một việc xảy ra đã gây khó khăn
cho sự hoạt động cách mạng ở soi Sính và soi Hồng Lương. Đó là việc hai hội
viên cứu quốc bị địch bắt vì chúng khám thấy truyền đơn ở trong nhà. Các đồng
chí bị đánh đập rất dã man. Tôi biết tin này rất lo lắng, lo cho bản thân thì ít mà
lo cho các đồng chí bị bắt thì nhiều. Tôi về nhà có bao nhiêu truyền đơn đem
giấu đi nơi khác còn những thứ không cấn thiết thì đốt hết không còn một vết
tích nào ở trong nhà cả. Năm ngày sau khi các đồng chí hội viên bị bắt vào một
buổi sáng tôi vừa thả trâu ở đồng về thì tên lính xộc vào nhà đưa tất của tuần
phủ ra lệnh bắt tôi. Đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên khi nhận được trát gọi đi,
tôi rất bình tĩnh. Tôi thong thả mặc bộ quần áo mới, cẩn thận đội chiếc khăn xếp
lên đầu. Trước khi đi tôi có dặn nhà tôi nếu không thấy tôi về tức là tôi bị bắt thì
cứ an tâm ở nhà nuôi con và trông nom mẹ già. Bị dẫn tới dinh tuần phủ. Vừa
bước chân đến cửa, thì đụng phải tên lục sự. Hắn chẳng hỏi han gì đấm tôi hai
cái vào mặt, tôi ngã dúi vào góc nhà, chiếc khăn xếp văng xuống đất. Tôi cúi
nhặt chiếc khăn, hắn lại đạp tôi mấy cái nữa rồi mới nói:
- Quan bắt mày vì mày làm cộng sản chống lại nhà nước.
Tôi nói:
- Tôi chỉ là người dân lương thiện không biết gì về cộng sản cả, tôi bị oan.
- Mày còn chối à?
Mồm nói chân đá, tay đấm, hắn đánh tôi khắp người, chiếc áo lương còn
mới mà bị rách toang. Hắn không để cho tôi nói tiếp gọi lính dõng giam tôi vào
một gian nhà gạch. Gian nhà hẹp, trần đổ bê tông, chỉ có một chiếc cửa sổ rất
nhỏ, ánh sáng lọt vào nhờ nhờ.
1 In trong cuốn Một lòng vì cách mạng, Sdd.
44