Page 237 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 237

nhất, khu vực thành Cóc: Đài Tiếng nói Việt Nam, Nha thông tin, ông Phan Anh

                                                    1
                     (ông là Bộ trưởng Kinh tế , nhưng ở riêng trên dãy núi không ở chỗ cơ quan
                     Bộ). Anh Tường (trước ở chỗ anh Phượng) làm trạm trưởng.
                            Có một nhóm cơ quan ở khu vực suối Lê, quãng giữa cuả trạm 35 và 62,
                     như: Nha công an (bí danh là "nhà ông cả Nhã"), Bộ Ngoại giao, Bộ Y tế, Bộ

                     Lao động… thì cả hai trạm 62 và 35 phục vụ, tuỳ theo công văn tài liệu gửi đến
                     từ trong ra hay ngoài vào.
                            Trạm 44 ở Lục Rã bên kia đèo Re, trạm trưởng là cựu binh của chúng tôi,
                     anh Đỗ Văn Phượng. Từ ngày trở thành giao thông của Bộ Nội vụ, tôi yêu cầu

                     anh Phượng trả lại hai con ngựa về Văn phòng Chủ tịch phủ nhưng hình như
                     không ai nhận con Ô Long quá hung dữ và con Thấy Tu vô tích sự, nên anh
                     Phượng vẫn tiếp tục quản và sử dụng. Trạm này có nhiệm vụ giao nhận với trạm
                     đầu mối của quân sự (Quốc phòng -  Tổng tư lệnh, tổng tham mưu) và trạm đầu

                     mối của các cơ quan Dân, Đảng bên phía đông núi Hồng. Có thể coi trạm này
                     cũng là một "cổng" nữa của mạng lưới. Trạm 44 còn phục vụ một số đơn vị lẻ tẻ
                     cơ quan Chính phủ còn ở lại phía bên này (như Ban kinh tế của anh Bùi Công
                     Trừng).

                            Ban ZT230 là hệ thống giao thông duy nhất của ATK (Chính phủ). Nhưng
                     không phải tất cả công văn tài liệu của các cơ quan Chính phủ đều chuyển qua
                     đây. Chúng tôi rất coi trọng những thứ có đóng dấu "Mật, "Tối mật", " Khẩn",
                     "Thượng khẩn" nhất là "Hoả tốc" phải lập tức chuyển ngay bất kể ngày đêm, và

                     tất cả đều có phiếu chuyển riêng để kiếm soát và tra cứu. Nhưng thực tế tất cả
                     những gì cực kỳ gấp gáp, cực kỳ mật thì các cơ quan đều tự giải quyết trực tiếp.
                     Bởi vậy, tuỳ nhu cầu, mỗi cơ quan vẫn phải có một số liên lạc viên riêng. Khi cả
                     ban liên lạc của Văn phòng Chủ tịch phủ sáp nhập sang Bộ Nội vụ, Văn phòng

                     vẫn giữ lại một số liên lạc lớn và bé (Miết, Sở, Dương, Đẩu…). Khách cũng
                     vậy, khi có cán bộ các nơi đế làm việc hoặc họp, thường các cơ quan tự bố trí
                     người đón (có khi giao cho ZT 230 hỗ trợ đưa đón một phần). Khách qua đường
                     giao cho ZT 230 thường là khách lẻ từ xa, từ bên ngoài đến các cơ quan này hay

                     khác. Khi đó sẽ chờ ở trạm ngoài của chúng tôi, chúng tôi báo vào, bên trong trả
                     lời ra: Mời vào, thì mới đưa vào. Có khi người bên trong ra tiếp và giải quyết,
                     xong việc khách ra về - như phòng thường trực sau này vậy. Công việc thông tin
                     liên lạc hồi ấy, ngoài điện đài (không phải đơn vị nào cũng có), chỉ còn cuốc bộ

                     và phần nào đạp bằng đôi chân. Vậy mà vẫn tương đối thông tin toàn quốc!
                             Đời sống ở Việt Bắc những năm đầu kháng chiến rất gian khổ, cơ quan
                     nào cũng vậy, nhưng có thể nói cánh giao thông chuyên nghiệp này là ở mức
                     thấp nhất, kinh phí rất ít, lương thấp, tất cả, từ trưởng ban trở xuống đều lĩnh

                     lương tối thiểu của binh nhì. Ngày đêm chân đất leo đèo lội suối, đội nắng tắm



                     1  Sau đổi tên thành Bộ Công thương
                                                                  237
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242