Page 234 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 234

Cơ quan lại chuyển về Hồng Thái, ở trong một nhà sàn to, rộng, lát gỗ

                     chứ không phải tre lẹp kẹp như các nhà khác, ở gần ngôi đình Hồng Thái lịch
                     sử. Thời gian ở đấy khá dài, có mấy chuyện riêng chúng tôi còn nhớ được như
                     sau:
                            Trước hết, có một loạt anh em khu III mới lên nhận công tác: Bùi Ngọc

                     Rao (Vân Phi), Nguyễn Quang Dụ, Nguyễn Văn Đạt (sau làm quản lý cơ quan
                     anh em gọi là Quản Đạt), Duyệt, Nguyễn Tuyến và Vĩnh mật mã…Trừ Vân Phi,
                     tất cả đều là đảng viên - còn anh em cũ đến lúc này ngoài anh Bẩy ra chưa có ai
                     là đảng viên. Tôi thân với Dụ vì cũng xuất thân học sinh, bằng tuổi, chuyện trò

                     hợp nhau, tuy nhiên mới biết nhau, một ma cũ một ma mới, một đảng viên, một
                     chưa đảng viên, ít nhiều còn e dè, giữ kẽ. Trong số cũ, tôi thân nhất với anh Ý,
                     nhưng gần gũi nhiều là anh Vĩnh, mặc dù tôi và anh Vĩnh lắm khi bất đồng và
                     hay làm nhau tự ái.

                            Cơ  quan  đã  có  bộ  phận  mật  mã  chuyên  môn  và  phần  nào  hình  thành
                     phòng ban, có dáng dấp tương đối một Văn phòng của Chủ tịch.
                            Sinh  hoạt  vui  hơn,  bóng  chuyền  bắt  đầu  có  "giao  lưu  quốc  tế";  thỉnh
                     thoảng thi đấu với tiểu đội 1 (Bộ Nội vụ) ở sân trung lập, vì nguyên tắc bí mật,

                     không được kéo đến cơ quan của nhau. Sân được chọn thường là bãi có giữa
                     đình và cây đa Tân Trào. Qua lại có được có thua, cả hai bên đều hăng say.
                            Tiếp tục dân vận, dạy bình dân học vụ. Các anh trai tráng của cơ quan
                     thường là đầu tàu, bản thân tôi chỉ đá gà đôi chút vì tôi hay phải đi công tác.

                     Được ít lâu, nghe các anh trầm trồ với nhau rằng trong các "noọng" học viên có
                     một cô xinh lắm, các anh gọi là " mắt nhung". Tôi tò mò, nhận dạy theo vài buổi
                     để chiêm ngưỡng người đẹp, thì quả thật, với con mắt của thằng con trai tròn
                     một năm nay lầm lì chui lủi khắp rừng khắp núi như tôi, tôi cũng phải nhận là

                     danh bất hư truyền. Rồi tôi cũng không để ý nữa, bởi trong vụ này, tôi thật ra chỉ
                     là thằng "nhóc con chầu rìa" mà thôi.
                            Cơ quan ra báo nội địa viết tay. Anh Vĩnh chủ trì, vài anh em nữa phụ tá,
                     trong đó có tôi. Anh Vĩnh định đặt tên là "Lửa hồng" anh Bẩy góp ý: tên ấy hăng

                     hái, nên giản dị hơn. Cuối cùng là " Sống mới". Cũng vẽ vời nhiều màu sắc, màu
                     đỏ dùng mereu chrome, vàng là ký ninh giã ra, xanh là mực, pha pha chế chế ra
                     được khối màu khác nhau. Tuy nhiên, "Sống mới" cũng chẳng thọ cho lắm…
                             Ở  Hồng  Thái  không  lâu,  cơ  quan  lại  vào  gần  Lập  Binh,  bên  bờ  Thác

                     Dẫng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một cơ ngơi dựng lên mới toanh "do
                     mình, vì mình" mà không phải là sử dụng các cơ sở có sẵn của dân hay cơ quan
                     khác. Có bãi rộng, có thác đẹp, gần làng, kín mà khang trang "Ban thông tin
                     tháng Tám" trở thành "Ban kiểm lâm 13 "

                            Cơ quan có bốn, năm ngôi nhà lợp lá cọ vách phên, to thì độ bốn gian,
                     nhỏ  thì  hai  gian  rộng.  Một  cho  phòng  nghiên  cứu,  một  cho  hành  chính  văn
                     phòng và các thư ký, phụ tá lau nhau; một bếp và nhà ăn; một làm chỗ ở cho anh


                                                                234
   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239