Page 172 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 172

Nhung chỉ huy đại đội, tiếp tục đi đến Ỷ La. Còn tôi lấy một vài anh em cùng đi

                     vượt lên trên để kịp đến địa điểm hẹn.
                            Tỉnh  lỵ Tuyên Quang  nhỏ, nằm dài trên hữu ngạn sông Lô. Thành  Cổ
                     Tuyên Quang, trước là trại lính Tây, bây giờ là trại lính Nhật chia tỉnh làm hai
                     phố. Phố Trên có các lỵ sở và phố Dưới đông bà con buôn bán. Tôi được liên lạc

                     đưa đến nhà anh Nguyễn Hữu Dự. Tôi gặp lại anh Hào, anh Thu. Anh em gặp
                     nhau hàn huyên, hồ hởi. Các anh cho biết có lệnh tổng khởi nghĩa và phải gấp
                     rút giải phóng tỉnh Tuyên Quang. Uỷ ban khởi nghĩa gồm có anh Hào, anh Thu,
                     anh Chì và tôi. Tôi được phân công phụ trách quân sự, chỉ huy chung các đơn vị

                     vũ trang chiến đấu tổng khởi nghĩa nên phải tranh thủ đi nghiên cứu địa hình.
                            Anh Dự là một nhân sĩ trí thức. Anh có một cửa hàng bán báo và giấy bút.
                     Anh dạy trẻ con học, nên người ta quên gọi anh là cậu Dự. Anh lấy xe đạp đèo
                     tôi đi xem xét công khai. Tôi mặc sơ mi trắng, quần tây, đi giầy, tất cả của anh

                     Dự, ngồi sau. Vừa đạp xe, anh Dự vừa giới thiệu cho tôi biết dinh tuần phủ, dinh
                     tri phủ, đề lao, trại bảo an Nhật (ngày trước là trại lính khó xanh) sở cẩm, nhà
                     dây thép. Đến đường số 2 đi Hà Giang thì đi vòng ra bờ sông, đi theo mặt trước
                     trại lính Nhật ngày trước là trại lính Tây, trước nữa là thành Cổ Tuyên Quang.

                     Tôi vừa quan sát đường ra, lối vào vừa tìm hiểu cách bố trí chiến đấu của địch.
                     Đến phố Dưới (còn gọi là Tam Cờ) anh Dự đưa tôi vào một cửa hàng cho ăn
                     bánh. Lúc đầu tôi cũng ngại, vì giấu đâu được nước da xanh tái vừa ra khỏi rừng
                     và những cử chỉ không giống người thị xã của tôi. Anh Dự hiểu ý và giải thích:

                     đây là nhà anh Sang, một cơ sở của ta, nơi các đồng chí ta vẫn thường đi lại.
                     Nghỉ  ngơi  xong  chúng  tôi  về  theo  con  đường  sau  trại  lính  Nhật,  còn  gọi  là
                     đường Cổng Lấp, vòng lên xem đồi Chánh sứ, Đồn Cao và đồi Nhà thờ thiên
                     chúa giáo. Về đến nhà đã xế chiều. Tôi tạm biệt anh Dự trở lại đường số 2 đi Hà

                     Giang, rẽ vào đồn điền anh Châu Khiết (còn gọi là anh Tê Ca) để gặp đơn vị
                     đang đợi tôi ở đấy.
                            Tối ngày 16-8-1945 tôi và anh Nhung đưa đơn vị vào tập kết ở sân nhà
                     anh Tê Ca, cơ sở đã được Uỷ ban khởi nghĩa lấy làm Chỉ huy sở. Đã thấy tề tựu

                     đại đội Hồng Thái, sau đến tiếp đại đội Chu Phóng, Văn Bút. Sau khi anh Song
                     Hào đọc quân lệnh số 1 của Uỷ ban giải phóng dân tộc, thì tôi ra lệnh xuất quân.
                     Đấy là đêm 16 rạng ngày 17 tháng 8.
                            Theo kế hoạch đã thống nhất, đơn vị của tôi đánh dinh tỉnh trưởng và trại

                     bảo an. Chúng tôi chia làm hai mũi, một do anh Nhung chỉ huy đánh dinh tỉnh
                     trưởng, có anh Tạ Xuân Thu cùng đi; mũi đánh trại bảo an do tôi trực tiếp chỉ
                     huy. Trong binh lính ở trại bảo an, ta có cơ sở cách mạng đáng tin cậy. Cai Phúc
                     đã được giao kế hoạch phối hợp với giải phóng quân. Đúng giờ đã định, tôi cho

                     bộ đội tiến công, áp sát trại bảo an, bố trí đội hình, các bộ phận đã chiếm lĩnh
                     các vị trí chiến đấu. Tôi đi kiểm tra đâu vào đấy một lượt rồi cho bộ phận áp sát
                     vọng gác cổng chính gọi to: "Hỡi anh em bảo an, quân giải phóng đã về. Anh


                                                                  172
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177